Triệu tổng với Lí tổng cứ ép buộc người khác, cũng chỉ có Trần phó tổng luôn im lặng ngồi trên ghế.
Ông ta dường như lờ mờ hiểu được chút gì đó, muốn dùng ám hiệu nhắc nhở hai người kia, nhưng họ đều không hiểu.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, bọn họ giật mình quay sang, thấy Phó Dẫn Tu vừa đập mạnh chiếc ly xuống bàn. Phó Dẫn Tu lạnh lùng đứng dậy, trầm giọng chất vấn: “Cô ấy nói gì sai?”
Triệu tổng và Lí tổng đều ngẩn ra. Thái độ của anh ta sao không giống như bọn họ dự đoán?
“Cô ấy thật sự không cần nể mặt các người. Bàn công việc với các người, hòa nhã khách khí, tôn trọng các người, là lễ phép của cô ấy. Nhưng các người không biết điều, ức hiếp một cô ấy, cô ấy cũng sẽ không khách khí với các người.”
Phó Dẫn Tu chỉ vào Minh Ngữ Đồng: “Những thủ đoạn của người phụ nữ này trên thương trường đều là do tôi dạy. Các người có gì bất mãn với tôi?”
“Cái này…”. Sắc mặt Triệu tổng và Lí tổng thay đổi, vội nói “không dám”.
Phó Dẫn Tu nổi tiếng làm ăn tùy hứng, đối với người mình không thích, sẽ không chút nể mặt. Anh ta là người tính tình nóng nảy, chưa từng nghe nói có quan hệ tốt với ai, càng đừng nói đến chuyện nhận người khác làm học trò, dạy cách kinh doanh.
Nếu Minh Ngữ Đồng đã sớm quen biết Phó Dẫn Tu, sao lại không nói sớm, có ý khiến cho bọn họ lúng túng sao? Nghĩ đến chuyện này, Lí tổng không kìm được lén trừng mắt nhìn Minh Ngữ Đồng một cái, trong lòng oán trách cô.
Lại nghe Phó Dẫn Tu lạnh lùng nói: “Tôi có thể phạt cô ấy uống rượu, nhưng chưa từng nói để các người phạt!”
Trần phó tổng đáng thương, rõ ràng bản thân không nói gì, nhưng lại bị ánh mặt lạnh lùng của Phó Dẫn Tu lướt qua, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng oan ức.
Triệu tổng và Lí tổng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng bọn họ lại không dám làm khó Phó Dẫn Tu như lúc làm khó Minh Ngữ Đồng, thậm chí đến việc nói thẳng mình không vui cũng không dám nói.
Phó Dẫn Tu hừ một tiếng: “Sao bây giờ lại trở thành người câm rồi? Lúc nãy không phải rất hăng hái sao? Hay là các người chỉ dám ức hiếp phụ nữ?”
Bọn họ bị anh nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúng túng không nói nên lời. Phó Dẫn Tu lại hừ một tiếng, kéo Minh Ngữ Đồng đi ra ngoài. Dương Minh Lãng thấy vậy, cũng vội chạy theo sau. Cấp trên của mình đã đi rồi, hơn nữa thái độ của Minh Ngữ Đồng cũng thể hiện việc không định cùng ba vị đó hợp tác làm ăn gì nữa.
Minh Ngữ Đồng mang giày cao gót nên không kịp với tốc độ của anh, bước chân có chút loạng choạng không vững.
Chưa đi được bao xa, trước mặt có một người khá quen mặt đi đến. Người này nhìn thấy Phó Dẫn Tu cùng Minh Ngữ Đồng, ánh mắt dừng lại khá lâu trên bàn tay nắm chặt của hai người, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Từ lúc Phó Dẫn Tu đến thành phố B, chưa từng nhìn thấy anh ở cạnh cô gái nào. Dù trên bàn rượu bàn công việc, những cô gái được mời đến góp vui đều nhận được thái độ lãnh đạm của anh. Vậy mà hôm nay lại chủ động nắm tay một cô gái. Mà cô gái này không phải là đại tiểu thư của Minh gia hay sao?
Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình, Minh Ngữ Đồng vô cùng bối rối. Cô không muốn người khác biết được việc cô và Phó Dẫn Tu có quan hệ với nhau.
Vì mối quan hệ của hai người không thể nói một cách rõ ràng được.
Cô sinh con cho anh, nhưng lại không phải là vợ cũ.
Anh trở về liền bám lấy giày vò cô, nhưng cô lại không phải bạn gái anh.
Nhiều nhất chỉ có thể xem cô là người phụ nữ từng ngủ cùng anh.
Cô không muốn nghe Phó Dẫn Tu giới thiệu với người khác về mối quan hệ với cô, chỉ nghĩ đến thôi là cô đã không thể chịu nổi. Nghe thấy từ miệng anh nói ra, dùng giọng của anh nói ra, rằng cô cũng chỉ là bạn tình của anh mà thôi, trong lòng cô giống như bị ai đó đục một khối rất đau.
Cô cúi đầu, dùng sức giằng tay ra khỏi bàn tay anh.
Phó Dẫn Tu sắc mặt lạnh lẽo, càng nắm chặt lấy tay cô. Nắm đến mức xương ngón tay cô cảm thấy đau.
Minh Ngữ Đồng biết không thể chống cự, liền ngoan ngoãn, không tiếp tục giằng co nữa.
“Phó tổng, anh đây là… muốn đi?” Người đó lên tiếng hỏi.
Phó Dẫn Tu lúc này mới nhớ ra, anh có một cuộc hẹn dùng cơm với người đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...