An Mộ Nhan hiện giờ dù nổi tiếng, nhưng trong mắt đám người Sở Chiêu Dương, không phải cô ta chỉ là một tiểu minh tinh thôi sao? Fan của An Mộ Nhan cảm thấy lần này Sở Chiêu Dương thật quá đáng.
Người ta không phải chỉ mượn cơ hội tạo scandal thôi sao?
Sao lại làm cho chuyện nhỏ hóa to lên?
Nhưng đa số mọi người đều cảm thấy, An Mộ Nhan mượn danh ai tạo scandal không mượn, lại đi mượn danh Sở Chiêu Dương làm càn.
Đá trúng bàn sắt rồi nhỉ?
Người ta không chịu phối hợp, đã vậy còn cho cô ta một bài giáo huấn.
Không thể để cô lợi dụng người ta, còn để người ta im hơi lặng tiếng, tự mình chịu thiệt thòi được!
Lúc cô tạo scandal, thì phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước, xem bản thân mình có đủ sức hay không.
Vừa muốn mượn danh người ta tạo scandal, nhưng lại không muốn mạo hiểm, làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?
Có phóng viên muốn tìm đến Sở Chiêu Dương để lấy chứng cứ, liền điện thoại đến chỗ Hà Hạo Nhiên.
Hà Hạo Nhiên nghe thấy câu hỏi của phóng viên, chỉ cười lạnh lùng hai tiếng, nói: “An Mộ Nhan muốn tạo scandal thì kệ cô ta, muốn trách thì trách cô ta đã tìm sai đối tượng. Tổng giám đốc của chúng tôi không muốn nổi tiếng, còn đã có người yêu, dựa vào cái gì mà phối hợp với cô ta? Mặt dày đến mức nào vậy?”
Hà Hạo Nhiên dừng một lát, nói tiếp: “Tổng giám đốc chúng tôi yêu vị hôn thê của mình, ai cũng biết. Cố tiểu thư tin tưởng tổng giám đốc, vì thế khi xảy ra chuyện đều không nghi ngờ. Nhưng cô ấy không nghi ngờ, không có nghĩa là không để ý tới, để người khác có cơ hội cười chê cô ấy.”
Trên weibo ồn ào dữ dội, Cố Niệm là người trong cuộc, nhưng cô vẫn chưa ra mặt trả lời lại.
Thông thường là phu xướng phụ tùy mà.
Dường như cảm thấy có lỗi với tâm ý của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm lập tức chia sẻ weibo anh, viết: “Cảm ơn số phận, đã để cho em gặp được anh.”
Sở Chiêu Dương đang trong cuộc họp với quản lí cấp cao của Sở Thiên, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hiển thị thông báo có người chia sẻ weibo của anh.
Nhìn thấy dòng trích dẫn của Cố Niệm, khóe môi Sở Chiêu Dương khẽcong lên.
Các quản lí cấp cao: “…”
***
Buổi tối Sở Chiêu Dương đến cục cảnh sát đón Cố Niệm, cũng không biết đã suy nghĩ thế nào, lại đứng trực tiếp trước của cục cảnh sát, đặc biệt huênh hoang.
Nhưng khi cô nghe thấy, phàm là đồng nghiệp đi ngang qua Sở Chiêu Dương đều nói “chúc mừng”, Cố Niệm mới biết là vì sao.
Trên mặt Sở Chiêu Dương, hiện giờ tràn đầy niềm vui.
Cố Niệm đi qua, Sở Chiêu Dương nắm chặt lấy tay cô giơ lên, ngắm nhìn bàn tay đeo nhẫn của cô, sau đó mới hài lòng đưa cô lên xe.
“Sáng nay bà gọi điện thoại đến, muốn chúng ta định thời gian về gặp ông bà để bàn bạc chuyện đám cưới.” Sở Chiêu Dương nói.
Đính hôn rồi, chuyện kết hôn, tự nhiên cũng phải chuẩn bị.
Sở lão thái thái biết chuyện Sở Chiêu Dương cầu hôn thành công, vô cùng vui mừng.
Cố Niệm vui vẻ gật đầu: “Được.”
Đi được một đoạn, Cố Niệm phát hiện, đây không phải là hướng về Lan Viên.
Sở Chiêu Dương giải thích: “Tối qua chúng ta còn chưa có cơ hội tận hưởng không khí lãng mạn của hai người. Tối nay bù lại.”
Đều tại đám người Hàn Trác Lệ lại mặt dày, sống chết đòi cùng đi chúc mừng, anh muốn bỏ trốn cũng không được.
Vì thế, bữa tối dưới anh nến, đành phải để lại tối nay.
Cố Niệm nhớ lại tối qua, theo lí mà nói thì cầu hôn xong, tiếp theo phải là mấy chuyện lãng mạn như ăn tối dưới ánh nến, nhưng kế hoạch lại bị Ngụy Chi Khiêm xấu xa lấy trò “Truth or Dare” ra thay thế, ầm ĩ cả lên.
Chơi rất vui, nhưng Cố Niệm cũng rất mong chờ cuộc hẹn hò lãng mạn với Sở Chiêu Dương.
Vừa tới khách sạn Tề Lầm, C ố Niệm ngạc nhiên chỉ vào người trước mặt: “Đó không phải Ngữ Đồng sao?”
Cố Niệm lập tức cất tiếng gọi.
Minh Ngữ Đồng dừng lại đợi bọn họ, bên cạnh còn có trợ lý.
“Đến bàn công việc?” Cố Niệm thấy trợ lý đi cùng nên hiểu ra.
Minh Ngữ Đồng mỉm cười gật đầu: “Có hẹn với khách ở phòng ăn Đại Đường.”
Cố Niệm thấy dáng vẻ của Minh Ngữ Đồng, có lẽ tối qua Phó Dẫn Tu không làm chuyện gì quá giới hạn đối với cô ấy.
Minh Ngữ Đồng chớp mắt nhìn cô: “Tối nay đến bù buổi tối dưới ánh nến sao?”
Cố Niệm còn chưa kịp trả lời, Sở Chiêu Dương đã rất vui vẻ gật đầu: “Ừ, vì thế em đừng đứng đây nói chuyện nữa.”
Mau đi đi.
“…” Minh Ngữ Đồng mặt tăm tối.
Nếu không phải còn có khách đang đợi, cô còn thật sự muốn ở lại đây cản trở Sở Chiêu Dương.
“Được rồi, không phiền hai người nữa, em đi trước đây.”
Sau đó, cô cùng trợ lý rời đi.
***
Phó Dẫn Tu tạm rời khỏi ghế, từ trong phòng đi ra hít thở không khí bên ngoài.
Hôm nay anh có một cuộc hẹn.
Không chỉ Minh Gia có ý muốn hợp tác với Tu Kỳ mà rất nhiều khách hàng khác cũng có ý này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...