Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
“Cục cưng.” Sở Chiêu Dương dịu giọng.
Cố Niệm bị anh gọi đến cả người mềm nhũn, nhưng nói gì cũng không chịu: “Em… sắp trễ rồi.”
Sở Chiêu Dương đứng dậy, Cố Niệm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền bị người đàn ông này đè ngã xuống giường.
“Vậy tối nay cho anh xem nhé?” Đôi môi Sở Chiêu Dương dán chặt vào lỗ tai Cố Niệm, dụi dụi vài cái.
Tối cũng không cho anh xem!
Cố Niệm bị anh làm cho toàn thân run lên, chỉ có thể đỏ mặt né sang bên cạnh.
“Cục cưng!” Sở Chiêu Dương lại gọi.
Cố Niệm thật sự không chịu nỗi, đưa tay che môi anh lại: “Đừng gọi nữa.”
“Đồng ý với anh”
Cố Niệm run rất dữ dội: “Tối nay… đến tối nay hẵng tính, anh để em dậy trước đi đã.”
Vốn dĩ nếu không có câu trả lời rõ ràng, Sở Chiêu Dương nhất định sẽ không buông tha. Nào ngờ lần này anh lập tức ngồi dậy, thực sự không làm loạn nữa.
Cố Niệm toàn thân ê ẩm, vội vã sửa soạn chuẩn bị đi làm.
Ngồi trong xe, anh không ngừng ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Rất đẹp, rất vừa mắt.
Người phụ nữ này cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về anh.
Sở Chiêu Dương nắm lấy tay Cố Niệm, lật úp lòng bàn tay xuống để chiếc nhẫn lộ ra. Sau đó kéo tay cô về phía giữa ghế ngồi hai người.
Mỗi lần dừng đèn đỏ, Sở Chiêu Dương liền cúi đầu, thích thú nhìn vào tay Cố Niệm.
Cố Niệm nghĩ lại, trước có vị thiên vương nào đó công khai tình cảm trên weibo nói mỗi lần lái xe đều nắm lấy tay bạn gái mình.
Anh không phải cũng nghĩ vậy chứ?
Sở Chiêu Dương dừng xe trước cửa cục cảnh sát. Cố Niệm vừa định xuống xe, đột nhiên bị anh kéo trở lại.
Anh nhỏ tiếng nhắc nhở: “Em đừng quên tối nay đấy.”
Cố Niệm: “……”
Cô đã định tối nay sẽ tăng ca.
Cố Niệm đứng bên đường, đưa mắt nhìn Sở Chiêu Dương lái xe rời đi rồi mới bước vào cục cảnh sát.
“Cố Niệm!”
Là Tiểu Mạn.
“Haizz! Sở Chiêu Dương cầu hôn cậu rồi hả?”. Gương mặt Thẩm Hiểu Man vui vẻ, ánh mắt tò mò liếc sang.
“Sao cậu biết?” Cố Niệm ngạc nhiên.
“Ở trên mạng đều phát, cậu không biết sao?” Thẩm Hiểu Mạn quàng lấy tay Cố Niệm, “Cũng đúng, cậu bình thường rất ít vào weibo. “
“Rốt cuộc là sao?” Cố Niệm hiếu kỳ.
“Có rất nhiều người có mặt ngày hôm qua quay hình lại. Không có ai quay được hết quá trình nhưng sau đó có người đã ghép các video lại với nhau.
Giọng nói của Thẩm Hiểu Mạn tràn đầy ngưỡng mộ: “Sở Chiêu Dương thật sự khiến cả thành phố tắt điện, viết ra chữ cầu hôn cậu sao?”
“Đến chuyện này cậu cũng biết?” Cô lên trực thăng mới có thể nhìn thấy mà.
“Là do người trong khách sạn quay hình lại. “ Thẩm Hiểu Mạn lên tiếng, “Tớ có được tính là đương sự không nhỉ? Tớ cũng là một thành viên trong đội tắt đèn mà.”
Cố Niệm cười cười: “Tính, tính mà.”
“Mau cho tớ xem nhẫn kim cương đi.” Thẩm Hiểu Mạn phấn khởi nói.
Cố Niệm đưa tay trái ra cho cô ấy xem.
“Đẹp quá đi!” Thẩm Hiểu Mạn trầm trồ.
“Nhỏ tiếng, nhỏ tiếng thôi.” Cố Niệm nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi.”
Hai người vui vẻ đi vào cục cảnh sát. Vừa tới hành lang trước phòng làm việc liền gặp Ngôn Sơ Vi.
Mặt Ngôn Sơ Vi vô cùng khó coi, vẻ giả tạo thường ngày cũng không trưng ra, hung hãn trừng mắt nhìn Cố Niệm. Lúc cô ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Cố Niệm, ánh mặt sắc lạnh lộ vẻ hung ác.
Thẩm Hiểu Mạn cười mỉa mai, cất cao giọng: “Cố Niệm, cậu có còn nhớ không, hôm qua có người nói rằng Sở Chiêu Dương có quan hệ với nữ minh tinh kia thì phải? Cậu không muốn tin cũng không được. Hiện giờ Sở Chiêu Dương đã cầu hôn cậu rồi, đến nhẫn cũng trao cho rồi, không biết có người nào đó còn cương quyết cảm thấy cậu đáng thương không?” Vừa nói cô vừa liếc nhìn Ngôn Sơ Vi.
Ngôn Sơ Vi căm phẫn trừng mắt nhìn Thẩm Hiểu Mạn. Thẩm Hiểu Mạn không hề sợ cô ta, cũng trừng mắt nhìn lại.
“Người tự cho mình đúng, quan tâm cô ta chính là tự hạ thấp mình. Chúng ta đi thôi.” Cố Niệm cũng không thèm chào hỏi Ngôn Sơ Vi, nhỏ tiếng nói với Thẩm Hiểu Mạn.
Khi đi ngang qua Ngôn Sơ Vi, Cố Niệm cố ý giơ tay lên vén tóc ra sau tai mình, để lộ ra chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...