Phòng ngủ hiện tại của Minh Ngữ Đồng không còn giống như trong kí ức nữa. Trước kia khi cô dọn tới ở cùng anh, nơi ở vốn rất nam tính của anh ngày càng trở nên trẻ con và nữ tính. Phòng khách bày rất nhiều vật trang trí nhỏ bằng thủy tinh và bằng gỗ. Đến cả phòng ngủ cũng có rất nhiều đồ của con gái. Hồi ấy cô cực kì thích búp bê Barbie nên cả mua một bộ rương hành lí búp bê Barbie. Bên trong là toàn bộ ngôi nhà búp bê, xinh xắn tinh xảo như đồ thật.
Ai có thể ngờ được rằng cô gái ngày ấy, bây giờ có thể mạnh mẽ như bây giờ. Căn phòng hiện giờ bày trí đơn giản, sang trọng, chỉ có hai màu đen và xám.
Phó Dẫn Tu đặt cô lên giường, cúi đầu ngắm nhìn cô. Dáng vẻ ngủ say của cô thật tùy ý, áo khoác nhăn nhúm, một nút áo mở ra, để lộ áo sơ mi trắng bó sát bên trong.
Cảm giác quyến rũ khó chế ngự.
Phó Dẫn Tu mở tủ quần áo tìm giúp cô một bộ đồ thoải mái hơn. Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của anh, tất cả đồ ngủ của cô đều là dạng quần áo, không có một chiếc váy ngủ nào. Chất liệu dày dặn, kiểu dáng kín đáo.
Phó Dẫn Tu nhẹ nhàng giúp cô thay quần áo. Anh chưa từng biết, giúp người khác thay đồ lại là chuyện khiến bản thân dằn vặt như vậy.
Làn da trắng nõn mịn màng dần hiện ra. Ngón tay anh không thể tránh được chạm vào, liền có dòng điện không ngừng truyền từ đầu ngón tay, chạy khắp thân thể.
Minh Ngữ Đồng vẫn ngủ rất say, còn anh lại bị chính mình làm cho khó chịu. Thầm mắng bản thân, anh cắn răng đè nén cảm xúc, động tác cũng dần nhanh hơn.
Khi tất cả đã hoàn thành, anh mới phát hiện trên trán đổ đầy mồ hôi.
Không lâu sau, Minh Ngữ Đồng vẫn có thể ngủ ngon, anh thì lại bị sự chọc ghẹo của mình làm khó chịu.
Mặt trầm xuống, thầm mắng bản thân tự tạo nghiệt, cũng không dám tiếp tục nữa.
Cắn răng, nhanh chóng cởi quần áo của Minh Ngữ Đồng ra, thay đồ ngủ cho cô.
Khi đứng thẳng người lên thì phát hiện mình trán đầy mồ hôi.
Anh cúi đầu thở dài, chăm chú nhìn Minh Ngữ Đồng. Rất lâu rất lâu sau, anh mới im lặng rời đi.
Nhờ trận khóc vừa rồi mà bao uất ức và áp lực đã được trút bỏ ra ngoài, cô trở mình vài cái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
***
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương về đến Lan Viên.
Hai người một người trước một người sau vào phòng ngủ.
Cố Niệm vừa đi đến trước tủ quần áo, còn chưa kịp mở thì bị Sở Chiêu Dương ôm chặt từ phía sau. Sau lưng không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh. Hơi thở của anh từng đợt từng đợt phả trên gáy cô.
“Trên người anh vẫn còn rất nhiều điểm nhạy cảm đấy.” Giọng nói nhã nhặn của Sở Chiêu Dương chậm chạp vang lên bên tai cô.
“Em… em biết rồi.” Cố Niệm nuốt xuống một hơi, hít thở khó khăn, “Em nói lỗ tai, là… là để an toàn thôi.”
“Ừ” Sở Chiêu Dương cất lười biếng.
Cố Niệm cảm thấy tai đột nhiên ẩm ướt.
“Vậy em thì sao? Cũng là lỗ tai phải không?” Sở Chiêu Dương nói, hơi thở nóng ran rải trên tai cô.
Cố Niệm không kìm được mà run lên.
Bên tai lại truyền đến tiếng cười nhẹ của anh: “Xem ra là đúng rồi.”
“Em nói xem, anh còn có chỗ nào nhạy cảm không?” Sở Chiêu Dương lại hỏi.
Cố Niệm cắn môi, phản ứng hiện giờ đã chậm đi mấy phần, hai tay bất lực nắm chặt vào cửa tủ, toàn thân run dữ dội.
“Còn ở đâu nữa?” Sở Chiêu Dương hối thúc.
“Cổ…” Cố Niệm nhỏ tiếng “…hai bên cổ.”
Sở Chiêu Dương thì thầm: “Ừm… Em là ở xương quai xanh.”
Anh nói đến đâu thì lại hôn đến đó.
“Sở Chiêu Dương…” Cố Niệm run rẩy.
“Hửm?” Sở Chiêu Dương trực tiếp ôm Cố Niệm vào lòng, để cô dán chặt lên cửa tủ, chạy đâu cũng không thoát.
“Thật ra, điểm nhạy cảm nhất của anh là ở đây.” Sở Chiêu Dương nói, đem chỗ đang khí thế bừng bừng, ép vào Cố Niệm.
Cố Niệm không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.
“Xem ra em cũng vậy, đây là chỗ nhạy cảm nhất.”
Cố Niệm vừa xấu hổ vừa tức giận, người đàn ông này càng ngày càng không biết ngại ngùng!
Cô xấu hổ tức giận đánh vào cánh tay anh, không ngờ lại khiến cho Sở Chiêu Dương mỉm cười.
Ngay lập tức, người bị anh lật trở lại, ôm lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...