Minh Ngữ Đồng muốn tìm lý do rời khỏi, nhưng trước đó cô đã đồng ý với Sở Chiêu Dương, hủy hết mọi lịch trình. Bây giờ không thể tìm được lí do thích hợp nữa.
Cô miễn cưỡng cùng mọi người trở lại vườn hoa trên sân thượng.
Tối nay phòng ăn trong vườn hoa đã được Sở Chiêu Dương bao trọn.
Tài nấu ăn của đầu bếp ở đây quả nhiên vô cùng lợi hại, mọi người đều tấm tắc khen.
Duy chỉ có Minh Ngữ Đồng không cảm nhận được bất kì mùi vị gì. Trong suốt bữa cơm cô luôn cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên.
Bởi vì, Phó Dẫn Tu đang ngồi đối diện cô.
Dù đã cúi đầu, nhưng cô luôn cảm thấy không thoải mái như đang bị ai đó dõi theo.
Phó Dẫn Tu vốn không thích xã giao, tụ tập bạn bè cũng rất ít. Nếu không phải có mối quan hệ đặc biệt thân thiết, anh sẽ không chủ động tham gia.
Lần này anh nhận lời, là bởi vì… cô sao?
Động tác của Minh Ngữ Đồng chợt dừng lại.
Ánh mắt kia, thật không thể không chú ý đến. Cô hạ quyết tâm, muốn nhìn một cái. Sẽ rất nhanh thôi, Phó Dẫn Tu không thể phát giác được.
Kết quả là… khi cô vừa ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt cười nhạo, lạnh lùng, không có chút tình cảm nào của anh.
Tim cô như ngừng đập. Nhìn vào đôi mắt đen
Minh Ngữ Đồng tim như ngừng đập, nhìn vào đôi mắt đen của anh, cô như rơi xuống hố sâu.
Tay cầm dao nĩa không kìm được mà run lên.
Lúc phục vụ chuẩn bị dọn đĩa, lên tiếng hỏi: “Minh tiểu thư, món này không hợp với khẩu vị của cô sao?”
Minh Ngữ Đồng thất thần, phục vụ lại hỏi lần nữa, cô mới phản ứng lại, thấp giọng nói: “Không phải, hôm nay khẩu vị của tôi không tốt lắm.”
“Ngữ Đồng, sắc mặt của chị sao kém thế? Có chỗ không khỏe sao?” Cố Niệm phát hiện, lập tức hỏi.
Hôm nay là ngày vui của Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, Minh Ngữ Đồng không muốn làm mất vui.
Cô nén nỗi đau xót trong lòng xuống, mỉm cười với Cố Niệm: “Không có, gần đây khẩu vị của chị không tốt lắm. Em đừng lo lắng, cứ đến ngày nóng nực là chị lại như thế.”
Minh Ngữ Đồng buông đao nĩa xuống, nói: “Chị đi vệ sinh một lát sẽ quay lại ngay.”
Cố Niệm gật đầu, định nói sẽ đi cùng cô.
Nhìn Minh Ngữ Đồng sắc mặt trắng bệch như vậy, cô thật sự rất lo lắng.
Nhưng cô còn chưa kịp nói ra thì Minh Ngữ Đồng đã vội đứng dậy, vì quá hấp tấp nên bị vướng vào ghế.
Cố Niệm hoảng sợ, đột nhiên thấy một bòng dáng nhanh như chớp lao qua.
Minh Ngữ Đồng chân lảo đảo sắp ngã, cánh tay lại đột nhiên được một bàn tay khác nắm chặt lấy.
“Không sao chứ?” Tiếng của Phó Dẫn Tu truyền đến. Trong giọng nói trầm thấp vẫn ẩn chứa sự mỉa mai, còn có sự ngang ngạch tùy ý.
“Không sao.” Minh Ngữ Đồng toàn thân cứng đờ, muốn rụt tay lại. Nhưng Phó Dẫn Tu nắm rất chặt. Biểu cảm trên gương mặt cô khiến cho nụ cười của anh càng đậm: “Tôi đưa cô đi.”
Minh Ngữ Đồng vội nói: “Không cần phiền vậy đâu.”
Ý cười trên mặt anh vẫn chưa tan: “Sao thế, không dám à?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch môi cười: “Là không muốn dây dưa với anh.”
Nụ cười trên mặt anh vụt tắt, gương mặt nhanh chóng quay trở về dáng vẻ ban đầu. Nhìn biểu cảm của cô, giống mình đến tám phần. Anh nhớ lại quãng thời gian trước đây. Khi đó, cô vẫn còn là một cô gái đơn thuần, cái gì cũng muốn học cùng anh. Không chỉ là chuyện làm ăn, đến cả những thói quen nhỏ, những biểu cảm của anh, cô đều bắt chước theo. Cô nói rằng: như vậy có cảm giác gần gũi với anh hơn. Anh cũng đồng ý, để cô càng ngày càng giống anh, để hai người càng ngày càng hòa hợp.
Đó là lần đầu tiên anh nguyện ý chiều chuộng một cô gái.
Cô nghĩ rằng, anh đối với ai cũng kiên nhẫn ân cần như vậy?
Nhưng cuối cùng cô đã khiến anh thất vọng, lại còn…
Phó Dẫn Tu nghĩ đến thái độ của cô đối với Phó Cảnh Thời hôm đó, hạ thấp giọng chỉ đủ để hai người nghe: “Không muốn dính líu tới tôi, vậy thì cách xa Cảnh Thời một chút.”
Sắc mặt Minh Ngữ Đồng tái xanh.
Ý của anh là, nếu không để anh hộ tống, anh sẽ không bao giờ cho cô cơ hội gặp được Phó Cảnh Thời.
Dù chỉ là lén nhìn, đứng ở xa, trốn trong góc nhìn một cái.
Vành mắt cô đỏ hoe, cắn răng phun ra hai từ: “Đê tiện!”
Sắc mặt Phó Dẫn Tu ngày càng khó coi. Anh có đê tiện, cũng không bằng cô!
Trên gương mặt tức giận đột nhiên xuất hiện nụ cười lạnh mỉa mai. Anh im lặng nhìn cô.
Minh Ngữ Đồng nhanh chóng đè nèn cảm xúc, giọng bình thản: “Vậy phiền Phó tiên sinh rồi.”
Phó Dẫn Tu cong môi, tay vẫn nắm chặt cánh tay Minh Ngữ Đồng, giống như đang dìu cô đi.
Sau khi hai người rời đi, Ngụy Chi Khiêm mới nói: “Tôi thấy hai người này có gì đó không đúng cho lắm?”
“Ăn phần của cậu đi, sao cứ giống như phụ nữ, nhiều chuyện.” Hàn Trác Lệ chẳng thèm nhìn anh.
“Chúng ta đều là người độc thân đấy, không được mỉa mai lẫn nhau!” Ngụy Chi Khiêm tức giận.
Sở Điềm nhỏ tiếng lầm bầm: “Không được đổ oan cho phụ nữ, chúng tôi không nhiều chuyện à nha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...