Cố Niệm mỉm cười lắc đầu; “Ngồi suốt mà, không mệt.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Sở Chiêu Dương dắt tay Cố Niệm.
Cố Niệm còn nhớ rõ, vừa rồi Sở Chiêu Dương đang đứng cùng với một cô gái.
Thoạt nhìn dáng vẻ thật sự rất thân mật.
Thế nên, Cố Niệm liền xoay người nhìn về phía An Mộ Nhan, khẽ hỏi Sở Chiêu Dương: “Đó là ai vậy?”
“Không quen.” Sở Chiêu Dương sớm đã quên màn tự giới thiệu vừa rồi của An Mộ Nhan rồi.
Người phụ nữ anh không để tâm, tự nhiên đến cả tên cũng không đọng lại trong lòng anh.
An Mộ Nhan đang bước đến, đúng lúc nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt cũng không giữ được nữa.
Sở Chiêu Dương chẳng thèm để ý liền kéo Cố Niệm lên xe. Anh cũng không uống rượu, thế nên muốn tự mình lái xe.
Vì Sở Chiêu Dương vẫn chưa ăn cơm, Cố Niệm liền gọi điện cho Mục Lam Thục, nói hai người sẽ ăn ở bên ngoài luôn.
Mục Lam Thục lại nói cả nhà đợi hai người họ về cùng ăn, vốn dĩ Cố Niệm không muốn để Mục lão gia và Mục lão thái thái đợi lâu, nhưng hai ông bà đã có ý này, nên cô liền đồng ý.
Cúp điện thoại, Cố Niệm hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
“Có lẽ họ cảm thấy, trên bàn rượu tìm phụ nữ bầu bạn tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút.” Sở Chiêu Dương xì một tiếng, “Ngây thơ.”
“Thế nên, anh đã ra ngoài à?” Cố Niệm cười hỏi.
“Ừm.” Sở Chiêu Dương như tranh công nói, nắm lấy tay Cố Niệm, “Anh không để cho mấy người đó đến gần.”
Cố Niệm có chút ngơ ngác nhìn Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương bây giờ tuy đối với người ngoài vẫn không nhiều lời, nhưng đối với cô, đã nói không ít rồi.
Nhớ đến dáng vẻ Sở Chiêu Dương trước kia đối với ai cũng tiếc chữ như vàng, giống như cách xa mấy kiếp vậy. Nhìn người đàn ông lãnh đạm này, bây giờ dáng vẻ như tranh công, hình như còn mang chút làm nũng nữa. Rõ ràng anh ưu tú, xuất sắc như vậy lại luôn giữ mình trong sạch. Trước nay cô chưa từng vì sự ưu tú của anh mà có lo lắng gì.
“Sở Chiêu Dương.” Cố Niệm gọi.
Sở Chiêu Dương sớm đã cảm nhận được ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh của Cố Niệm.
Trong lòng cảm thấy cô gái này nhìn anh quá động tình rồi, nhập thần đến mức dại ra. Nhưng nghe thấy Cố Niệm gọi cả họ và tên của mình, anh cũng sửng sốt một chút.
Cô gái nhà anh đã rất lâu rồi không gọi cả họ và tên của anh như thế nữa. Thỉnh thoảng những lúc tức giận cô mới gọi như thế.
Trong lòng Sở Chiêu Dương liền đánh bộp một tiếng, không phải vì trong hội sở có phụ nữ, khiến cô ấy tức giận rồi chứ?
Nhưng anh nghe ngữ khí này của Cố Niệm, hình như vẫn rất dịu dàng, không phải dáng vẻ muốn tìm anh tính sổ.
Để phòng vạn nhất, Sở Chiêu Dương liền lập tức tìm một chỗ trống bên đường dừng xe lại.
Vô cùng nghiêm túc nhìn Cố Niệm, thành khẩn cam đoan: “Anh thật sự không thèm để ý đến bất kỳ cô gái nào, đến bán kính nửa mét cũng không để họ đến gần. Trong phòng nhìn thấy bọn người Thị trưởng Vu gọi họ đến, còn muốn tìm một cô gái ngồi bên cạnh anh, lập tức bị anh từ chối rồi.”
“Sau đó nhìn thấy tiểu minh tinh gì đó cũng đến, anh đã trực tiếp bỏ ra ngoài rồi.” Sở Chiêu Dương liền nói.
Thấy anh giơ tay lên đặt bên tai xin thề, Cố Niệm thẩn người ra, cảm thấy rất buồn cười.
Cô cũng nhận ra An Mộ Nhan, hiện nay cô ta đang rất hot, còn là tiểu Hoa Đán rất có quyền thế trong nước.
Nếu cô ta còn là tiểu minh tinh, vậy mấy người khác sao chịu nổi chứ?
Chắc cũng chỉ có Sở Chiêu Dương có dũng khí nói như vậy thôi.
Ai ngờ, Cố Niệm chẳng qua chỉ đang nghĩ ngợi một lúc, Sở Chiêu Dương lại tưởng cô không tin anh.
Anh lập tức nói: “Vừa rồi tiểu minh tinh đó còn muốn mượn cớ bổ nhào vào người anh nữa.”
Sở Chiêu Dương hừ lạnh một tiếng: “Tưởng rằng anh không nhìn ra cô ta cố ý làm mình vấp chân? Nếu không phải em đến, thì lúc cô ta nhào tới, anh đã định đá cô ta sang một bên rồi.”
Khóe mắt Cố Niệm giật giật.
Vừa rồi xuống xe, cô nhìn thấy Sở Chiêu Dương đang đứng cùng với một cô gái, dáng vẻ như rất thân thiết vậy.
Cô quả thật rất kinh ngạc.
Nhưng sau đó cô liền thấy An Mộ Nhan ngã về hướng Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương nhấc chân, sau đó liền sải bước bước về phía cô.
Lúc ấy cô còn cảm thấy rất kỳ quái, Sở Chiêu Dương thấy cô tuy rất vui, nhưng cũng không đến mức sải bước lớn đi nhanh như vậy chứ?
Hóa ra là vì anh vốn định đạp người ta.
Nữ minh tinh bị đạp ngã trên đường, Cố Niệm liền có thể tưởng tượng được, chuyện này nếu thật sự xảy ra, tin tức sẽ đặc sắc biết mấy.
Nhất thời suy nghĩ có hơi nhiều, lúc này hoàn hồn, cô liền thấy Sở Chiêu Dương đang căng thẳng nhìn cô. Đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng bây giờ lại tràn đầy sự thấp thỏm và dè dặt.
Cố Niệm không kiềm nổi nghĩ, bản thân cũng đâu có đáng sợ như vậy chứ?
Một người đàn ông bản lĩnh như anh, bây giờ lại để lộ dáng vẻ căng thẳng như vậy. Trong lòng Cố Niệm vô cùng ấm áp, biết anh thành ra như vậy còn không phải đều vì cô mà căng thẳng, mà để tâm sao?
Trong lòng Cố Niệm vô cùng cảm động, ánh mắt dịu dàng như dòng nước, quyến luyến nhìn anh.
“Sở Chiêu Dương.” Cố Niệm dịu dàng gọi.
Tuy cô gọi anh cả họ và tên, nhưng lại mang theo tình ý vô tận: “Sao anh lại tốt như vậy chứ!”
Sở Chiêu Dương hơi ngơ ngác, một lúc sau, trong đôi mắt đen mới thoáng qua ý cười lấp lánh.
Còn liên tục chủ động cam đoan với Cố Niệm: “Sau này anh sẽ không để cô gái nào khác đến gần.”
Thế nên, vì tính tự giác của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm đến cả cơ hội để ghen cũng không có.
***
Xác định hai ông bà Mục gia thật sự không chịu uất ức gì, Thôi Hân Mi bây giờ cũng không dám đến nhà, Mục Lam Thục mới yên tâm.
Bây giờ Cố Niệm đã sống cùng Sở Chiêu Dương, chẳng có điều gì khiến bà phải lo lắng. Mục Lam Thục liền muốn ở lại Ngu Thành, chăm sóc hai ông bà Mục.
Ai ngờ, hai ông bà không đồng ý.
Mục lão thái thái len lén kéo tay Mục Lam Thục, nói: “Ba mẹ ở đây có Định Kiệt chăm sóc, con chẳng có gì phải lo lắng cả. Định Kiệt bây giờ đã sống ở nhà ba mẹ, bình thường tan ca cũng chẳng làm gì, chỉ ở nhà chăm sóc ba mẹ thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...