“Thật sao ạ?” Đôi mắt to tròn sáng rực lên, nhưng ngay sau đó liền trở nên ảm đạm, “Nhưng, ông nội bà nội nói, là do mẹ không tốt, mẹ không cần cháu.”
Minh Ngữ Đồng thật sự bị chấn động mạnh.
Ông nội bà nội nhà nào lại nói những lời này với một cậu nhóc chứ!
Nghĩ đến bản thân bị ép chia lìa con mình, Minh Ngữ Đồng vô cùng đồng cảm, giận đến phát run.
“Vậy ba cháu thì sao? Ba cháu nói thế nào?” Minh Ngữ Đồng vô thức hỏi.
Cậu nhóc lại lắc đầu: “Ba cháu chẳng nói gì cả. Tính tình của ba cháu không được tốt, lúc không cười rất đáng sợ, cháu cũng không dám hỏi nhiều.”
Minh Ngữ Đồng thở dài, nói: “Thời Bảo đáng yêu như vậy, mẹ cháu nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ, bằng không sao lại nỡ rời ra cháu chứ? Có thể... Cũng có thể là bị ép rời xa cháu? Có thể, mẹ cháu cũng rất muốn gặp cháu, nhưng lại không gặp được. Cô ấy nhất định cũng giống như cháu, cũng nhớ cháu rất nhiều, cũng rất muốn gọi cháu là Bảo Bảo. Có thể, bây giờ cô ấy chỉ có một mình, cô đơn không có ai bầu bạn, chỉ có thể trông vào tình yêu và nhớ cháu để sống qua ngày.”
Cảnh Thời lau lau nước mắt, cuối cùng trên môi cũng nở một nụ cười.
Sau đó, giương đôi mắt tràn đầy sự ỷ lại nhìn Minh Ngữ Đồng: “Dì ơi, sao dì lại khóc?”
Minh Ngữ Đồng hít hít mũi, vội vã lau nước mắt: “Tại dì thấy Thời Bảo buồn, nên dì cũng buồn theo.”
“Dì ơi, dì đừng khóc nữa, cháu không buồn nữa rồi.” Cảnh Thời giơ tay sang, ngón tay mềm mại đặt lên mặt Minh Ngữ Đồng, giúp cô lau nước mắt.
Động tác có chút vụng về nhưng lúc bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào mặt cô, cả trái tim cô cũng gần như tan ra.
Minh Ngữ Đồng nhớ tới, cậu nhóc này là chủ động đến tìm cô, không biết muốn làm gì. Đột nhiên, cô không muốn hỏi, chỉ muốn được ở mãi bên cạnh Cảnh Thời, không muốn rời xa cậu bé.
Nhưng cô biết rõ là không được.
Cậu nhóc đáng yêu như vậy, bây giờ cô độc một mình, sợ rằng vừa thất lạc người nhà.
Người nhà của cậu bé sẽ lo lắng biết mấy?
Dù thích đến mấy, cô cũng không được cứ độc chiếm con người ta mãi không buông được.
Minh Ngữ Đồng không đành lòng xoa xoa gương mặt nhỏ của Cảnh Thời, hỏi: “Cảnh Thời, vừa rồi cháu gọi dì, là do không tìm thấy người nhà phải không?”
Cảnh Thời suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Ba nằm viện rồi, cháu đến thăm ba, nhưng vừa rồi, ba đang bàn công việc, nên tự cháu chạy ra ngoài chơi, kết quả không tìm thấy đường về.”
Minh Ngữ Đồng đã hiểu đầu đuôi mọi việc, cũng không biết làm ba người ta kiểu gì, cả con trai mình chạy ra ngoài cũng không biết, chẳng có trách nhiệm gì cả.
Tuy bảo an của Sở Thiên vô cùng tốt, người đến đây cho dù không phải thương nhân nổi tiếng, điều kiện kinh tế cũng nhất định không tệ. Nhưng cũng không thể bài trừ bên trong không có người xấu.
Lỡ như ai đó bắt cóc Cảnh Thời đi mất thì phải làm sao?
“Vậy nên, vừa rồi cháu tìm dì là muốn dì đưa cháu đi tìm ba phải không?” Minh Ngữ Đồng dịu dàng hỏi.
“Vâng.” Cảnh Thời gật đầu thật mạnh, gương mặt nhỏ cũng nở nụ cười, mềm mại khiến Minh Ngữ Đồng thật sự rất muốn ôm cậu bé vào lòng, không bao giờ buông tay.
“Đưa cháu đi tìm cũng được, nhưng cháu phải hứa với dì, sau này không được tùy tiện tìm người lạ nói chuyện như vậy nữa.” Minh Ngữ Đồng kiên nhẫn khuyên bảo, “Hôm nay là cháu may mắn, dì là người tốt. Lỡ như cháu gặp phải người xấu thì sao?”
“Nhưng cháu vừa nhìn thấy dì, đã biết dì là người tốt.” Giọng nói Cảnh Thời mềm mại, “Nhìn thấy dì, cháu liền rất muốn thân thiết.”
Trái tim của Minh Ngữ Đồng bị câu nói của cậu nhóc hòa tan.
Cô thầm nghĩ nếu cậu nhóc này là con mình, thấy cậu nhóc như vậy, bất luận gặp phải chuyện gì, cô cũng không nỡ giáo huấn cậu nữa.
“Nhưng người xấu cũng không phải viết rõ chữ người xấu lên mặt, có những người xấu nhìn bề ngoài rất giống người tốt.” Minh Ngữ Đồng nói.
Cảnh Thời cẩn thận nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Vậy dì là người xấu à?”
Minh Ngữ Đồng mỉm cười lắc đầu: “Dì không phải, thế nên dì mới nói, cháu may mắn. Nhưng, cũng có lúc không được may mắn phải không? Lúc chỉ có một mình, không dược dễ dàng tin tưởng người lạ, có được không?”
Cô thấy dáng vẻ của Cảnh Thời, giống như đã ghi nhớ hết những lời cô nói rồi vậy, cậu nhóc nghiêm túc gật đầu.
Dáng vẻ nghiêm túc đó vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, khiến tim cô đau nhói.
Cảnh Thời có chút sốt ruột nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng: “Dì ơi, bình thường cháu rất cẩn thận mà, chỉ là khi nhìn thấy dì mới như thế.”
Nói xong, cậu nhóc ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cháu cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy dì lại cảm thấy thân thiết như vậy. Giống như rất lâu trước kia đã quen biết dì rồi vậy, từ trong lòng đã biết, dì nhất định sẽ không làm hại cháu.”
Minh Ngữ Đồng bật cười, cậu nhóc mới bao lớn, đã biết nói rất lâu trước kia rồi.
Cô mỉm cười hỏi: “Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cảnh Thời ngoan ngoãn nói: “7 tuổi ạ.”
Minh Ngữ Đồng giật mình, con của cô cũng lớn bằng tầm này.
“Dì ơi, dì sao vậy?” Cảnh Thời nhìn thấy hốc mắt cô đỏ lên, vội vã hỏi.
“Không sao.” Minh Ngữ Đồng thu hồi tâm tư, hỏi, “Vậy cháu có nhớ ba cháu nằm phòng bệnh bao nhiêu không? Dì đưa cháu sang đó.”
Cảnh Thời gục mặt xuống, lắc đầu: “Cháu không nhớ.”
Cậu nhóc bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Minh Ngữ Đồng: “Dì ơi, có phải cháu rất ngốc không? Lúc ra khỏi cửa, cứ nghĩ bản thân sẽ tìm được đường về, thế nên không nhìn xem số phòng. Kết quả, lại không tìm thấy.”
“Không đâu, để dì giúp cháu nghĩ cách.” Minh Ngữ Đồng liền nói, “Vậy ba cháu nhập viện lúc nào, cháu có biết không?”
Cảnh Thời đang tập trung suy nghĩ, Minh Ngữ Đồng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc nhớ lại của cậu nhóc, cảm giác càng quen mắt hơn.
Hình như rất giống với gương mặt của một người.
Lúc cô sắp nhớ ra đó là ai, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Thời nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt đang nhìn về phía sau lưng Minh Ngữ Đồng, vui vẻ nở nụ cười, đến cả đôi mắt to tròn cũng sáng lấp lánh.
“Ba, con ở đây!” Cậu nhóc ra sức vẫy tay, cất cao giọng gọi.
Minh Ngữ Đồng nghe thấy cũng quay đầu lại xem, cô muốn xem thử ba của cậu nhóc rốt cuộc là ai, sao lại vô trách nhiệm như thế? Sẵn tiện, cô cũng muốn nói chuyện rõ ràng với người đó, sao có thể không chú ý đến con trai mình như vậy chứ. Có cậu con trai đáng yêu như thế cũng không biết quý trọng, còn suốt ngày làm mặt lạnh với cậu nhóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...