Theo quy tắc của họ, mười lá bài trở xuống thì có thể hỏi dò xem đối phương còn bao nhiêu lá, ai nấy đều hiểu rõ, có thể cố gắng tránh để đối phương ăn bài.
Nhưng vì Sở Chiêu Dương chơi bài thường không nói gì, một khi không cẩn thận liền quên mất sự tồn tại của anh, không biết lúc nào, đợi Sở Chiêu Dương đánh hết mấy lá bài cuối cùng trong tay, bọn họ mới phát hiện, tiêu rồi, cậu ấy lại thắng nữa rồi!
Hơn nữa, bất luận bài có tệ đến mấy, đến tay Sở Chiêu Dương đều có thể thắng.
“Bài của em hôm nay rất tệ.” Cố Niệm nhớ đến mấy lá bài tệ hại của mình, nét mặt liền buồn bực.
Nhưng mặt mày Sở Chiêu Dương lại rạng rỡ hơn, anh giơ tay kéo kéo hai bên miệng của cô. Cũng chỉ có cô gái của anh mới có thể chọc anh cười. Ở bên cô, lúc nào tâm trạng anh cũng rất tốt.
“Em có biết, tám gia tộc lớn chọn gia chủ như thế nào không?” Sở Chiêu Dương đột nhiên hỏi.
Cố Niệm kinh ngạc, đang nói chuyện chơi bài mà, sao đột nhiên anh lại chuyển sang chuyện này rồi. Nhưng cô cũng có chút hiếu kỳ, xem ra không phải dựa vào năng lực bình thường rồi?
“Chọn như thế nào?” Cố Niệm hỏi, theo thói quen kéo kéo áo của anh.
Nhưng đôi tay mềm mại lại đặt lên ngực anh, lúc chạm vào bờ ngực rắn chắc, cô mới nhớ ra anh đang cởi trần.
Cô đỏ mặt, đang định thu tay lại, kết quả lại bị Sở Chiêu Dương ấn chặt vào ngực mình không chịu buông, hôn lên chóp mũi cô một cái rồi nói: “Là dựa vào năng lực thức tỉnh.”
Nét mặt Cố Niệm đầy vẻ khó hiểu: “Siêu năng lực ạ?”
Sở Chiêu Dương, cũng không kìm được “phì” cười thành tiếng.
“Đâu có cao siêu vậy, chỉ là có chút thiên phú hơn người bình thường một chút thôi. Kiểu giống như IQ vậy, có người hơn 100, có người thì hơn 200 vậy, chính là đạo lý này.” Sở Chiêu Dương giải thích.
“Giữa tám gia tộc lớn có quy tắc, năng lực của mỗi gia chủ hay người kế nhiệm, đôi bên đều không được biết năng lực của nhau, thế nên dù cho quan hệ giữa bọn anh rất tốt, nhưng bọn anh đều không hỏi đến vấn đề này.” Sở Chiêu Dương nói.
“Trong mỗi gia tộc, người của mỗi thế hệ đều chỉ có một người có thể thức tỉnh kiểu năng lực khác thường này, điều ấy có nghĩa người đó chính là gia chủ kỳ kế tiếp, cũng để tránh người trong gia tộc đấu tranh hãm hại lẫn nhau.”
Nghe Sở Chiêu Dương giải thích, Cố Niệm gật đầu: “Như vậy cũng rất tốt.”
“Thế nên, tám gia tộc lớn đến giờ đều rất đoàn kết. Đương nhiên, cũng có một vài điểm chưa được hài hòa, nhưng tổng thể mà nói, cũng xem như không tệ rồi.” Sở Chiêu Dương gật đầu nói.
“Vậy năng lực của anh rốt cuộc là gì vậy?” Cố Niệm hiếu kỳ hỏi.
“Năng lực của anh là tính toán và khả năng ghi nhớ những con số.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Bất luận dãy số dài bao nhiêu, phức tạp bao nhiêu, anh chỉ nhìn một cái liền có thể ghi nhớ. Ngoài những bài toán quá khổng lồ ra, những cái khác anh tự tính nhẩm trong đầu là được.”
“Quá khổng lồ, là khổng lồ đến mức nào?”
“Ừm...” Sở Chiêu Dương suy nghĩ một chút, “Giống như kiểu những thể thức phải nhập vào máy tính mới có thể tính ra kết quả vậy.”
“Thế nên, những chuyện như chơi bài, đối với anh mà nói thật ra rất vô vị.” Nhìn một cái là có thể nhớ hết, bài trong tay tất cả mọi người đều có thể đoán ra được, dễ như ăn kẹo vậy, chưa cần đến vài giây.
Thậm chí chẳng cần anh cố ý tính toán, chỉ giống như chuyện bình thường vậy, xem bài trong tay mình là có thể đoán ra những lá khác. Thế nên, mỗi lần anh đều có thể thắng dễ dàng như vậy. Vậy nên, anh mới có thể xử lý mọi chuyện ở Sở Thiên tốt như thế.
Cố Niệm rất ngạc nhiên, trực tiếp cầm điện thoại lên, nhấp mở máy tính, nhập một chuỗi số rất dài, sau đó hỏi Sở Chiêu Dương kết quả của bài toán. Lần nào, Sở Chiêu Dương cũng chẳng chút do dự nói ra đáp án chính xác, hoàn toàn chẳng khác gì máy tính cả, làm cho Cố Niệm vô cùng kinh ngạc, lập tức chẳng còn chút cảm giác buồn ngủ nào nữa.
Nhưng ngày mai hai người còn phải đi làm, anh dù cho có đến trễ một chút cũng không sao, dù gì anh là ông chủ. Tuy nhiên Cố Niệm không muốn được đặc cách, cứ như vậy, sáng mai người khó chịu không phải vẫn là chính bản thân cô sao?
Bất đắc dĩ, Sở Chiêu Dương liền dọa cô: “Nếu đã ngủ không được, chi bằng làm vài chuyện gì khác đi.”
Nói xong, tay còn giơ xuống.
Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa cô một chút, nhưng vừa chạm vào, trong lòng Sở Chiêu Dương lại có chút muốn thật.
Cố Niệm quả là bị dọa đến hoảng sợ, vội vã chặn cánh tay Sở Chiêu Dương lại, rồi hất tay anh ra: “Em ngủ đây!”
Cô nói xong liền vội vã nhắm mắt lại.
Sở Chiêu Dương bật cười, nhìn thời gian anh cũng không nỡ dằn vặt cô thêm nữa, bản thân đành cố nhịn, rồi ôm cô vào lòng ngủ.
***
Nhưng vào lúc Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đang ở nhà, Mạc Cảnh Thịnh lại đang cho xe dừng lại bên bờ sông. Anh ngồi trong xe, cửa xe bên cạnh dần hạ xuống. Anh nhìn thời gian một cái, lúc mấy con số trên màn hình trong xe nhảy sang 12 giờ 30, đột nhiên có một chiếc xe lái ngược chiều đến.
Lúc đi ngang qua bên cạnh xe anh, hai chiếc xe cách nhau rất gần, suýt chút nữa thân xe đã ma sát vào nhau.
Cửa sổ của chiếc xe đó cũng đang mở, tài xế bên trong đột nhiên ném ra một vật gì đó, dừng cũng chẳng dừng lại đã rời đi, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Mạc Cảnh Thịnh cúi đầu, thứ vừa rồi được vứt sang rơi trên chân anh, là một phong thư màu trắng.
Anh cầm lên, phong thư hơi mỏng, bên trong cũng không chứa thứ gì nhiều.
Mở ra xem, bên trong chỉ có một tờ giấy, phía trên là một hàng chữ được in từ máy tính: “Tìm trong số những người mới vào gần đây hoặc mới trở về. Trong thời gian ngắn đừng tìm tôi nữa, đã có người nghi ngờ, bản thân anh cũng cẩn thận.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi, trái tim của Mạc Cảnh Thịnh lại đập liên hồi.
Anh nâng cửa sổ xe lên, đặt bức thư vào trong túi áo vest, nhíu mày nghĩ về hàm nghĩa trên bức thư này.
Đúng vậy, phía cảnh sát còn có một người nữa đang làm nội gián ở tổ chức R, hơn nữa còn ẩn mình rất sâu.
Nghe nói còn sâu tận tầng trung tâm cao cấp của tổ chức R.
Rốt cuộc là ai, anh cũng không biết.
Vị lãnh đạo vốn phụ trách liên lạc với đối phương vì gần đây về hưu, nên đem hết công việc trong tay giao lại cho anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...