“Đến cả rồi à?” Sở Chiêu Dương lạnh nhạt hỏi.
“Đúng vậy, còn thiếu hai người thôi.” Ngụy Chi Khiêm nói, “Bọn tôi vào lấy bia lạnh qua đó, lò nướng cũng dựng xong rồi, chờ hai ngươi tới mới đốt lửa.”
Bốn người cùng đi vào sân sau biệt thự, vừa vào đã thấy hồ bơi xanh lam.
Biệt thự Tề Thừa Chi chọn vô cùng đẹp, rộng rãi vừa mắt, toàn là phong cảnh.
Tề Hựu Tuyên và Vệ Mộc Nhiên đang chơi ở ven hồ bơi cạn của trẻ em, bởi vì trời lạnh, Nguyễn Đan Thần và Vệ Nhiên đều không cho bọn nhỏ xuống nước. Hai đứa chỉ có thể cầm đồ chơi thả trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Tề Hựu Cẩn và Vệ Mộc Triệt thì đang bò trên đệm mềm, đệm xung quanh dựng lên thành hàng rào bảo vệ, để tránh trẻ con lao qua, trèo đến bên hồ bơi, không cẩn thận lại rơi xuống.
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương chào hỏi những người khác, Cố Niệm thấy lò nướng đã dựng ở bên cạnh, Tề Thừa Chi còn cố ý kêu người tới nướng cho bọn họ, cũng tránh cho bọn họ phải bận rộn.
Tiểu Mộc Triệt trước kia còn không lộ rõ, lớn thêm chút rồi, Vệ Tử Thích và Vệ Nhiên mới phát hiện, con trai mình lại là một tên siêu cấp coi trọng diện mạo. Bất luận nam hay nữ, nó đều phải nhìn mặt đầu tiên, thấy mặt đẹp rồi, ấn tượng mới tốt.
Vệ Nhiên cũng là sau khi phát hiện mới nghĩ lại, chẳng trách tên nhóc này từ khi sinh ra, chỉ cần được Vệ Tử Thích ôm là luôn cười ha ha, ngây nga ngây ngô.
Chỉ là dần dần hiểu chuyện rồi, nó phát hiện Vệ Tử Thích đối với con trai hoàn toàn là tuân theo nguyên tắc giáo dục nghiêm khắc, đối với con gái lại không có chút nguyên tắc nào nên mới luôn không cười ngây ngô với ba như thế.
Nhưng không cười ngây ngô với ba, vẫn có thể cười ngây ngô với mẹ.
Theo ba mẹ ra ngoài, bạn của ba mẹ đều có nhan sắc rất cao. Được các chú dì có nhan sắc cao như vậy vây quanh, Tiểu Mộc Triệt cực kỳ hạnh phúc. Nhìn thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm cũng tới, Tiểu Mộc Triệt không hề quên dì xinh đẹp bên cạnh Sở Chiêu Dương này.
Lúc này nhóc con theo hàng rào bảo vệ bò dậy, đứng dựa vào hàng rào. Nhóc nhấc cánh tay nhỏ mũm mĩm lên, duỗi ra, tay còn chưa giơ ra được khỏi hàng rào. Nó chỉ có thể đưa tay ra hàng rào, ra sức vẫy vẫy với Cố Niệm, muốn thu hút sự chú ý của Cố Niệm: “Dì xinh đẹp! Dì xinh đẹp!”
Cố Niệm đang chào hỏi với mấy người Tống Vũ, trò chuyện mấy câu vui vẻ. Tiểu Mộc Triệt còn nhỏ, giọng nói cũng nhỏ, tiếng hô bị tiếng nói chuyện của người lớn che mất.
Tiểu Mộc Triệt gấp lên, kéo cao cổ họng gào: “Dì xinh đẹp! Dì xinh đẹp!”
Hàn Trác Lệ đặt bia xuống, mới nói: “Vệ Tử Thích, con trai cậu đang gào cái gì thế?”
Mấy người Cố Niệm đều dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn sang.
Chỉ thấy Tiểu Mộc Triệt ra sức giơ cánh tay ra: “Dì xinh đẹp!”
Nhìn hướng ánh mắt nó chính là phía Cố Niệm.
Vệ Nhiên cũng nghe rõ rồi, che mặt cảm thấy vô cùng mất mặt.
Sao lại... sao cô lại sinh ra đứa con trai yêu thích mỹ sắc như vậy chứ.
“Hi!” Ngụy Chi Khiêm cũng vui vẻ, “Tôi quên mất, tên nhóc này nhà Tử Thích là một tên lưu manh.”
“Nói cái gì thế hả!” Vệ Tử Thích không vui, “Mộc Triệt nhà chúng tôi chỉ là thích người đẹp, cái này không giống lưu manh nhé! Bất kể nam hay nữ, chỉ cần ưa nhìn, nó đều thích.”
Sở Chiêu Dương tỉnh bơ đi tới, nói với Cố Niệm: “Cho em xem một trò vui.”
Cố Niệm tò mò, chỉ thấy Sở Chiêu Dương lấy điện thoại ra, lựa một tấm ảnh của tiểu thịt tươi đẹp trai. Cố Niệm cũng biết tiểu thịt tươi đó, đối với người này, Cố Niệm không yêu ghét gì, nhưng không thể không nói, gương mặt của anh ta là đệ nhất trong nước rồi.
Chỉ thấy Sở Chiêu Dương đưa điện thoại qua cho Tiểu Mộc Triệt xem ảnh.
Ánh mắt Tiểu Mộc Triệt vốn đã tròn xoe lập tức càng tròn hơn, vui vẻ giơ tay ra sờ qua, sờ sờ màn hình: “Đẹp!”
Sở Chiêu Dương quay đầu nhướn mày với Cố Niệm, lại đổi một tấm ảnh nam diễn viên biểu diễn đẹp mắt, nhưng nhan sắc rất có lỗi với người nhìn cho Tiểu Mộc Triệt xem.
Ai ngờ ánh mắt Tiểu Mộc Triệt cũng trợn to, nhưng lần này là hoảng sợ.
Nhóc vội vàng rụt tay về, lắc lắc đầu, không xem nữa!
Cay mắt!
Sở Chiêu Dương mặc dù không cười, nhưng Cố Niệm nhìn trong mắt anh lóe lên tia nghịch ngợm.
Chỉ thấy anh lại đổi về ảnh tiểu thịt tươi vừa rồi, Tiểu Mộc Triệt ngó nhìn, phút chốc liền tập trung lại, gào lên: “Muốn!”
Chuyển qua ảnh diễn, Tiểu Mộc Triệt “hừ” một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Chuyển đến tiểu thịt tươi, Tiểu Mộc Triệt lại đuổi siết theo: “Muốn!”
Qua qua lại lại nhiều lần, lần nào cũng đúng.
Lúc này, không chỉ là Cố Niệm, những người khác cũng nhao nhao không nhịn được cười.
Nhóc con này cũng quá buồn cười rồi!
Hơn nữa cũng quá dễ lừa gạt!
Rõ ràng mắc bẫy mấy lần, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn liền lập tức quên sạch.
Chỉ có Vệ Tử Thích không cười nổi, khóe miệng giật giật, bế con trai ngốc lên. Sở Chiêu Dương lại dám coi con trai anh là con khỉ! Tiểu Mộc Triệt bình thường tuy rất sợ Vệ Tử Thích nhưng khó chống lại vẻ đẹp của ba, ngũ quan sâu sắc tinh tế, yêu nghiệt hợp lại với nhau.
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt xinh đẹp của ba, cái gì mà tiểu thịt tươi, lão thịt khô, đều không quan trọng với Tiểu Mộc Triệt. Nhóc cười ngây ngô, chuyên tâm nhìn chằm chằm ba mình.
Vệ Tử Thích “xuỳ” một tiếng, mặt đầy chán ghét, nhưng hai tay vẫn ôm tên nhóc này vào trong lòng.
Đứa con trai ngốc này!
Cố Niệm nín cười, chọc chọc cánh tay Sở Chiêu Dương, kêu anh đừng trêu Tiểu Mộc Triệt nữa.
Lúc này Tiểu Mộc Triệt được Vệ Tử Thích che chở, cũng không có ai có thể trêu chọc được.
Sở Chiêu Dương liền thu điện thoại lại.
Mặc dù người lớn không cho bọn nhỏ xuống nước nhưng ngâm chân thì miễn cưỡng có thể đồng ý.
Tề Hựu Tuyên đang xắn ống quần, cởi giày tất, ngồi ở hồ bơi trẻ em, đôi chân nhỏ mập mạp chơi trong nước, thỉnh thoảng lại đập bắn tia nước lên. Lúc này thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, nhóc lập tức lấy chân ra, cầm khăn mặt nhỏ bên cạnh lau sạch chân, kéo lệt xệt dép lê chạy qua đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...