Sở Chiêu Dương một tay nâng cô lên, tìm được áo khoác của mình trong tủ quần áo choàng lên cho cô.
Anh thân cao chân dài, áo khoác ngoài mùa đông rất dài, phủ lên người cô đến tận mắt cá chân, bọc cả người cô ở trong áo khoác ngoài màu đen. Phía trên chỉ lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh xắn của Cố Niệm. Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, màu đen như mực dường như hòa làm một thể với áo khoác màu đen của anh, không phân ra được cái nào. Như vậy, càng tôn lên nước da trắng như tuyết của cô.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô lúc này mà tất cả đều do anh làm ra, Sở Chiều Dương cực kỳ đắc ý, khóe miệng nhếch lên.
“Nhìn gì thế?” Cố Niệm giục anh.
Người này sau khi choàng thêm áo cho cô, ôm rồi bất động. Hai tay cô đều bị bọc ở bên trong áo khoác ngoài của anh nên không có cách nào cử động. Chân lộ ra bên ngoài áo khoác ngoài, liền đưa qua đưa lại, đá đá anh.
Lúc này, sự chú ý của Sở Chiêu Dương liền bị cô chuyển tới chân. Áo khoác ngoài chỉ phủ đến mắt cá chân, hai chân trắng nõn của cô lắc lư lộ ra ngoài áo khoác màu đen. Hai chân lắc lư như ẩn như hiện, ngón chân của cô không sơn, một màu hồng nhạt mang theo độ bóng tự nhiên, giống như những chiếc vỏ sò nhỏ bé
Ánh mắt Sở Chiêu Dương tối sầm lại, bên trong loé lên ngọn lửa sâu thẳm. Một tay đỡ Cố Niệm, một tay đột nhiên giơ qua, nắm lấy cái chân đang lắc lư trước mắt anh.
Chân đột nhiên bị lòng bàn tay ấm áp của anh bọc lấy, giống như là bị lửa đốt. Cố Niệm run lên, định rút chân lại. Chân trần bị anh nắm như vậy, làm sao cũng không được tự nhiên.
Người cô yêu kiều hơi gầy, so với anh thấp hơn nhiều, đến chân cũng không lớn, bị anh nắm trong tay, thoáng cái bị bọc lại, chỉ lộ ra một chút đầu ngón chân.
“Anh bỏ tay ra đi.” Cố Niệm duỗi duỗi chân, không được tự nhiên nhìn anh, mặt đỏ thẹn thùng.
Người đàn ông này thật là, nào có ai cứ nắm chân người ta không buông như vậy.
Ngón cái của Sở Chiêu Dương tỉ mỉ vuốt ve trên mu bàn chân cô mấy cái, anh luôn biết chân cô đẹp, trắng nõn, nhỏ nhắn. Mỗi lần đưa tay ôm cô lên, hai chân cô liền lắc lư bên người anh, dây chuyền màu hồng vàng trên mắt cá chân theo động tác của anh mà lay động. Bàn chân cô vô cùng mềm mại, một chút da chết cũng không có, giống như da trẻ con vậy.
Lúc này bị Cố Niệm duỗi mấy cái, anh vẫn nắm không buông, ngược lại nhéo nhéo, hỏi: “Thường ngày em chăm sóc thế nào?”
Cố Niệm ngẩn ra, chân còn bị anh nắm, không được tự nhiên lắm nên đầu vẫn lơ mơ. Nghe thấy Sở Chiêu Dương hỏi như vậy, cô cũng không hiểu.
Ngón trỏ của Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng cọ cọ bàn chân cô: “Mềm như vậy.”
Nếu không phải bây giờ đang đứng, không quá tiện, Sở Chiêu Dương thật sự có thể nhấc chân cô lên, cẩn thận nhìn xem.
Cố Niệm lúc này mới hiểu ra. Chỉ là, lúc bình thường tắm cô sẽ thuận tiện cọ đi da chết, còn cách hai ba tháng lột da chân một lần. Mặt nạ chân đó là loại bọc cả chân lại, sau khi làm xong khoảng một tuần sẽ bắt đầu rụng da chết, có thể bóc từng miếng da chết ra.
Quá trình rất buồn nôn, khung cảnh đó nói ra cũng không đẹp đẽ gì. Cho nên Cố Niệm làm sao cũng không nói ra được, chỉ đỏ mặt không nói gì.
“Em đói rồi, không phải anh muốn nấu mì cho em ăn à?” Cố Niệm chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Sở Chiêu Dương nhướn mày, hoàn toàn vạch trần được thủ đoạn nhỏ xíu này của cô. Nhưng anh cũng không nói ra mà chỉ buông chân cô xuống, đổi hai tay ôm rồi ra khỏi phòng ngủ.
Hai tay Cố Niệm ôm lấy cổ anh, thở dài nói: “Chiêu Dương, anh khỏe thiệt đó!”
Sở Chiêu Dương đắc ý trực tiếp ôm cô vào trong lòng đưa qua đưa lại: “Có thể ôm em như vậy cả đời.”
Lời này giống như hòn đá nhỏ ném vào trong lòng hồ Cố Niệm, dấy lên một vòng lại một vòng sóng gợn, rất lâu không ngừng. Trái tim Cố Niệm không bình tĩnh, trong đầu không tự chủ xuất hiện dáng điệu hai người từ từ già đi, tóc trắng hoa râm.
Lúc đó, không biết sống lưng anh còn có thể thẳng tắp giống như bây giờ nữa không.
Không biết chiều cao có co lại hay không.
Tóc bạc rồi, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn, ngay cả răng có thể cũng sẽ thiếu mất mấy cái, dùng răng giả thay thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...