Khóe môi Sở Chiêu Dương cong lên, tình cảm nồng nàn hiện rõ lên trên đôi mắt sâu thẳm: “Rất tốt.”
Cố Niệm cười híp mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chiều nay em muốn làm gì?” Sở Chiêu Dương nhân lúc rảnh rỗi ngắm nhìn Cố Niệm.
“Anh không có lịch gì khác à?” Cố Niệm cũng không biết có thể làm gì.
Cô và Sở Chiêu Dương đều là những người có rất ít thời gian rảnh rỗi. Sở Chiêu Dương chưa bao giờ thích đi xã giao tiếp khách, bình thường chỉ những trường hợp không thể không đi anh mới miễn cưỡng tham gia. Nếu không những lúc rảnh rỗi anh đều ở nhà, là một trạch nam điển hình.
Gần đây có rất nhiều bộ phim hay đang trình chiếu.
Cố Niệm tìm được rạp chiếu phim có màn ảnh tốt, đang chuẩn bị mua vé, thì bỗng dưng có một cuộc điện thoại gọi đến, là điện thoại của Mục Lam Thục.
“Hay là mình đi xem phim đi? Thứ sáu vừa có một bộ phim mới công chiếu, nghe nói là hay lắm.” Sở Chiêu Dương nói.
“Anh xem được không?” Cố Niệm còn nhớ phản ứng của Sở Chiêu Dương khi hai người đi xem phim lần đầu tiên.
Cố Niệm nhanh chóng nhận điện thoại: “Mẹ.”
Sở Chiêu Dương đưa tay qua nắm lấy đôi tay Cố Niệm, “Chắc là được thôi, trước đây khi anh đưa em về nhà, trong cầu thang tối đen như mực cũng đâu có sao.”
Trong điện thoại, giọng Mục Lam Thục rất không ổn, Cố Niệm cũng bắt đầu lo lắng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Sở Chiêu Dương lập tức nhìn sang, Cố Niệm cũng quay đầu nhìn Sở Chiêu Dương, nghe thấy lời Mục Lam Thục nói trong điện thoại, Cố Niệm thất thanh kêu lên: “Cái gì cơ?”
Ở bên Cố Niệm lâu rồi, anh thấy dường như mình đã không còn sợ tối như trước kia nữa.
“Dù sao cũng phải khắc phục, anh muốn bản thân mình trở nên bình thường.” Sở Chiêu Dương giải thích.
“Con đến đây đi, cậu mợ con đều đang ở nhà. Cậu con vừa tới, sau khi biết chuyện cậu con đang đòi ly hôn với mợ.” Mục Lam Thục nói trong điện thoại.
Hẹn hò bình thường với Cố Niệm, đi dạo phố, xem phim.
Cố Niệm có chút mệt mỏi day mắt, nhưng quả thực chuyện này quá lớn.
“Vậy nếu không được thì chúng ta đi ra ngay nhé, anh đừng cố gượng ép bản thân.” Cố Niệm lập tức nói.
Cô cũng không dám chậm trễ, căng thẳng nói: “Con biết rồi, con về nhà ngay đây.”
“Ừ.” Sở Chiêu Dương gật đầu, dù sao cũng phải khiến Cố Niệm yên tâm hơn.
Cúp điện thoại, Sở Chiêu Dương lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thấy mặt Cố Niệm trắng bệch, Sở Chiêu Dương liền thay đổi phương hướng, dừng xe vào lề đường.
Cố Niệm lấy điện thoại ra tìm bộ phim Sở Chiêu Dương vừa nói.
“Mục Kỳ San chết rồi.” Cố Niệm nói, giọng hơi run rẩy.
Làm cảnh sát, nhất là sau khi gặp hàng loạt sự kiện do tổ chức R gây ra, cô đã chứng kiến không ít người chết. Cho dù là người không liên quan, phần tử phạm tội, hay thậm chí là cả đồng nghiệp của cô, trong khoảng thời gian này đã có không ít người chết.
Nhưng suy cho cùng Mục Kỳ San cũng là em họ của cô, là người thân có huyết thống thân cận.
Nó đột nhiên chết đi không hề có một dấu hiệu nào, Cố Niệm thực sự không có sự chuẩn bị trước.
Rõ ràng mới cách đây không bao lâu nó còn phách lối la mắng cô, nhưng chỉ một cái chớp mắt bây giờ đã mất mạng rồi.
“Mẹ nói, ở trong tù cô ta tranh chấp với người ta rồi đánh nhau. Cô ta vừa vào không bao lâu, nhưng trong tù đều đã có nhóm nhỏ riêng, chia bè kết phái, nhóm nào cũng có đại ca. Không biết tại sao cô ta lại đắc tội với một kẻ đại ca trong đó.”
“Cho nên, kẻ đại ca kia mang người cùng đánh cô ta. Cô ta ở bên ngoài được mợ em chiều chuộng thành quen, nên tính khí đỏng đảnh thất thường, vào trong đó lại không biết nhẫn nhịn, cũng không quen biết được ai. Cho nên khi bị đánh cũng không có ai giúp đỡ hay can ngăn, mọi người đều chỉ đứng bên ngoài nhìn.”
“Mấy người kia ra tay tự biết nặng nhẹ, đánh rất ghê nhưng không đến nỗi mất mạng. Cho nên bị đánh xong, cô ta tuy mặt mũi bầm dập, trên người cũng bị thương, nhưng vẫn một mình đi về được phòng giam.”
Sở Chiêu Dương im lặng lắng nghe Cố Niệm giải thích.
“Nhưng đến nửa đêm, bỗng nhiên cô ta phun ra máu. Bạn tù lại ngủ say như chết, cô ta nôn ra máu lại không còn sức lực gì, rất lâu sau cũng không gọi được bạn cùng phòng dậy, nên tự lăn xuống giường. Cô ta gây tiếng động lớn nên khiến quản ngục chú ý rồi mới đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng trên đường đến bệnh viện đã không trụ được nữa.”
Cố Niệm nặng nề thở hắt ra, mi tâm nhíu chặt lại: “Nói là xuất huyết trong, nên khi đến bệnh viện, cô ta không cầm cự được nữa.”
Sở Chiêu Dương giơ tay lên, xoa vào mi tâm Cố Niệm. Anh không hiểu được tình cảm của cô đối với Mục Kỳ San lúc này là thế nào. Đối với Mục Kỳ San, anh thế nào cũng được, chết thì chết, tin tức này không hề có ảnh hưởng gì đến tâm trạng anh. Ngay cả trước đây Mục Kỳ San có dáng dấp ra sao anh cũng không nhớ rõ.
Nhưng suy cho cùng cô ta cũng là em họ của Cố Niệm, sợ rằng nếu anh nói quá nhẹ nhàng, Cố Niệm sẽ không vui. Nhất thời anh cũng không biết phải an ủi Cố Niệm thế nào, nên đành im lặng nhìn cô.
Cố Niệm biết ý tứ của anh, nên cũng không hề tức giận.
Nói thẳng, bây giờ Cố Niệm vẫn không thể đồng tình được với những chuyện Mục Kỳ San đã từng làm trước đây.
Chỉ là có chút nghẹn ngào.
Cố Niệm cầm tay Sở Chiêu Dương, kéo ngón tay anh đang đặt trên mi tâm mình xuống, đặt trong lòng bàn tay, rồi đặt trên đầu gối mình.
“Bây giờ cậu đang ở chỗ mẹ em, nói muốn ly hôn với mợ.” Cố Niệm nghĩ đã thấy đau đầu, còn chưa đến đó đã không muốn thấy khung cảnh hỗn loạn kia rồi.
Cô bỗng thấy uể oải.
“Em đến đó xem sao, anh về nhà trước đi.” Cố Niệm thở dài, “Em xin lỗi, hôm nay không đi xem phim cùng anh được rồi.”
Vùng mi tâm Sở Chiêu Dương cũng nhíu lại, cầm ngược lại tay cô, “Anh đi cùng em.”
“Nghĩ thôi đã thấy chuyện ngày hôm nay rất rắc rối rồi.” Cố Niệm nói, “Anh đừng có đi.”
“Chính vì rắc rối, cho nên anh càng phải đi, dù sao anh cũng phải bảo vệ em.” Sở Chiêu Dương ngừng lại một chút, “Em và mẹ em lỡ bị bắt nạt thì sao? Phải có một người trấn tĩnh ở đó làm chủ cho hai người.”
Thấy Cố Niệm còn định nói tiếp, Sở Chiêu Dương trầm mặt xuống: “Em bắt đầu khách khí với anh như vậy từ bao giờ đấy?”
Anh chỉ sợ cô bị lời nói của Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan tác động.
“Chỉ là...” Cố Niệm hơi ngừng lại, rồi lại cười thoải mái, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Sở Chiêu Dương mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, một lần nữa khởi động xe.
Trên đường, Cố Niệm có chút trầm mặc. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có những người thân đáng để bận lòng như vậy. Nhưng vì chuyện của Mục Kỳ San, hết lần này đến lần khác gây rắc rối, Cố Niệm thực sự lo lắng Sở Chiêu Dương sẽ không vui, cảm thấy chán ghét.
Cứ để chuyện trong nhà cô làm phiền đến anh, chính cô cũng thấy ngại.
Cho nên, cô mới định tự mình giải quyết.
Đang cúi đầu suy nghĩ, trước mặt bỗng nhiên có một bàn tay giơ ra, trên mu bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy huyết quản màu xanh không rõ ràng lắm.
Sở Chiêu Dương giơ bàn tay lên nắm chặt lấy tay cô, bàn tay trắng nõn của cô bị anh khóa lại, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và kiên định.
Giống như cả người cô đều được bảo vệ dưới đôi cánh của anh, không một ai có thể làm tổn thương được.
“Đừng nghĩ lung tung.” Sở Chiêu Dương nói.
Tay Cố Niệm trong lòng bàn tay anh run rẩy, Sở Chiêu Dương cảm nhận được, nên càng cầm chắc lấy tay cô hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...