Đi tới cửa phòng khách, lão gia nặng nề ho khan một tiếng.
Ba người đến nhìn sang, Cố Niệm thấy Sở lão gia, trong lòng liền thấy lo lắng, nhưng nét mặt vẫn cố duy trì sự trấn tĩnh.
Ánh mắt Sở lão gia dừng lại trên mặt Cố Niệm, so với lão gia, Cố Niệm đúng là còn quá non nớt.
Tâm trạng lo lắng của Cố Niệm không qua khỏi mắt ông.
Ít ra thì Sở lão gia đã nhìn ra rồi.
Cố Niệm rõ ràng trong lòng lo lắng nhưng ngược lại trên mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh nhìn Sở lão gia, không hề có ý tránh né ánh mắt của Sở lão gia, điều này khiến Sở lão gia cũng có chút hài lòng. Hừ, ít ra thì Cố Niệm này cũng miễn cưỡng có một điểm được. Ít nhất không hề rụt rè sợ hãi, không dám nhìn người khác.
Hiển nhiên Cố Niệm đã vượt qua được cửa ải của Sở lão thái thái. Lão thái thái rất hài lòng về Cố Niệm. Sở Chiêu Dương trao cho lão thái thái ánh mắt “bà đúng là có mắt nhìn người”, làm lão thái thái nghẹt thở.
Cố Niệm thuận theo lời lão thái thái, chào lão gia: “Ông nội.”
Lão gia không hề thích người vừa gặp ông đã khép nép sợ sệt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lão gia trợn mắt, nhưng không nói ra câu “ai cho cô gọi tôi là ông nội”. Ông không nói gì, cũng không đáp lại lời của Cố Niệm, mà ngồi xuống bên cạnh lão thái thái.
Sở Chiêu Dương cũng đứng lên, chủ động chào hỏi: “Ông nội.”
Trước mặt con cháu, Sở lão thái thái vẫn nể mặt Sở lão gia, không giống lúc chỉ có hai ông bà với nhau, liên tục tỏ ý ghét bỏ ông. Nhưng bà vẫn sợ thái độ của lão gia khiến Cố Niệm cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lão gia không vui hừ một tiếng, ông còn đang giận Sở Chiêu Dương.
Cháu trai ông về nhà mà không thèm nhắc đến ông, thật không ra thể thống gì!
Lão thái thái tươi cười bảo Cố Niệm uống trà, thấy Cố Niệm ngoan ngoãn uống trà, cảm thấy cô bé này thật mềm mỏng dịu dàng, thật là tốt.
Lão thái thái còn đang thoải mái ngồi đó, giới thiệu với Cố Niệm: “Con cứ gọi là ông nội là được.”
Lúc này bà mới cười giải thích: “Ông nội các con bình thường tính khí như vậy đấy, cũng không phải có thành kiến với ai, con đừng có để ý. Bình thường ông ấy còn nóng giận với Chiêu Dương hơn thế kìa. Nhưng thực tế, ông ấy chỉ nổi giận với người nhà thôi, còn người ngoài thì không hề giận dữ mà còn không thèm để ý luôn ấy.”
Mặt mày Sở Chiêu Dương bất động, nhưng vẻ mặt đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Cố Niệm mỉm cười gật đầu, không nói thêm những lời thừa thãi.
Sở lão gia cũng không nói rõ là đang vui hay đang giận, hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cố Niệm thành thực trả lời: “Dạ con 25 rồi ạ, nhưng năm nay chưa đến sinh nhật.”
Sở lão gia nhíu mày: “Nhỏ tuổi hơn Chiêu Dương nhiều đấy.”
Câu này Cố Niệm thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói: “Cho nên con kiếm hời rồi.”
Lão gia bĩu môi, nghiêm mặt trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương.
“Bình thường có sở thích gì?” Sở lão gia lại hỏi.
Câu hỏi này quả thực đã làm khó Cố Niệm, trước đây khi ở trường cảnh sát, cô phải trải qua các kỳ huấn luyện, tất cả đều làm theo yêu cầu đối với một người quân nhân.
Tốt nghiệp ra trường làm cảnh sát, trước đây khi còn làm cảnh sát dân sự cũng không bận lắm, nhưng bây giờ lại thường xuyên tăng ca, thực sự không có thời gian để bồi dưỡng sở thích hay thú vui gì.
Nếu nói sở thích của cô, Cố Niệm nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Ở bên Chiêu Dương?”
Sở lão gia: “...”
Cô bé này da mặt cũng dầy đấy chứ!
Lời như vậy mà cũng tùy tiện nói ra được!
Mà Sở Chiêu Dương cũng bất ngờ, tai đỏ bừng lên. Anh quay đầu nhìn Cố Niệm, ánh mắt Sở Chiêu Dương ánh lên sự dịu dàng không nói được thành lời. Anh biết cô bé này cực kỳ thích anh, chỉ cần ở bên anh đã thấy vô cùng vui vẻ mà.
Sở lão gia ở bên cạnh bị hai người này cho ăn thức ăn của cún, trợn trừng mắt lên nhìn.
Trước mặt người lớn, hai đứa nó làm trò gì đây hả!
“Khụ!” Sở lão gia nặng nề ho khan một tiếng.
Cố Niệm đỏ mặt, vội thu hồi lại ánh mắt, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, sau đó thận trọng liếc nhìn Sở lão gia. Vẻ mặt Sở lão gia vẫn rất nghiêm túc, có vẻ không vui cho lắm. Cố Niệm cũng thấy vừa nãy cô cùng Sở Chiêu Dương liếc mắt nhìn nhau trước mặt người lớn như vậy là không hay lắm. Cô nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại, cho dù Sở Chiêu Dương có nhìn nữa cô cũng không đáp lại.
Bên này Sở Chiêu Dương vẫn không buông tha, Cố Niệm không để ý đến anh, nhưng cũng không ngăn được anh ở bên cạnh ngắm nhìn Cố Niệm. Chỉ nhìn gò má cô thôi mà anh đã thấy rất thỏa mãn rồi. Ánh mắt nhu hòa, ngay cả khóe môi cũng không tự chủ được hơi cong lên.
Nhìn dáng vẻ đó của cháu trai, Sở lão gia càng tức giận.
Nhìn nhìn nhìn, bộ nhìn còn chưa đủ sao!
Cố Niệm cũng bị Sở Chiêu Dương nhìn đến mức không được tự nhiên, bình thường ở nhà cũng đâu phải không được nhìn, nhưng ở đây anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy để làm gì chứ! Không còn cách nào khác, Cố Niệm thực sự không thể chịu nổi ánh mắt của anh nữa rồi. Anh ngồi gần như vậy, bám sát lấy cô, ánh mắt sáng quắc, khiến cô khó lòng không để tâm đến, bị anh nhìn đến mất tự nhiên.
Cố Niệm quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương, để anh thu lại ánh nhìn đó. Nhưng không ngờ rằng, đôi mắt đen láy sáng quắc của Sở Chiêu Dương lại biến thành như ánh trăng rằm, ánh mắt nhìn cô càng trìu mến dịu dàng hơn.
“Cha mẹ cô làm gì?” Sở lão gia hỏi, lập tức cắt ngang màn nhìn nhau tình cảm của hai người.
Bây giờ Cố Niệm thực lòng rất muốn di chuyển chỗ ngồi, ngồi cách xa Sở Chiêu Dương một chút. Người đàn ông này đúng là đang kéo thêm thù hận cho cô mà!
Nghe Sở lão gia hỏi, Cố Niệm lấy lại trạng thái bình thường, nghiêm túc nói: “Mẹ con bây giờ nghỉ hưu rồi, không còn đi làm nữa. Ba con… đã mất từ lúc con mới sinh ạ.”
Sở lão gia muốn nói gì đó, nhưng lại chợt nghe thấy Sở lão thái thái lắc đầu, nói: “Chà, đứa bé đáng thương, mẹ con một thân một mình nuôi con khôn lớn à?”
“Dạ vâng ạ.” Cố Niệm không hề giấu giếm, cô không hề cảm thấy có gì phải xấu hổ cả.
Trái lại cô vẫn luôn cảm thấy Mục Lam Thục thật vĩ đại. Bà chỉ dựa vào bản thân, một mình nuôi cô khôn lớn. Khi cô còn đi học, ở trường thường xuyên tổ chức các hoạt động, hoặc có một số thương gia đến trường học tuyên truyền quảng cáo, mời chào học sinh mua đồ chơi hoặc các loại đồ dùng học tập.
Các bạn học trong lớp đều mua, cô biết hoàn cảnh nhà mình nên chưa từng chủ động đòi mẹ mua. Nhưng Mục Lam Thục chưa bao giờ muốn cô ở lớp phải khác biệt với những bạn học khác, những thứ các bạn có, cô cũng có. Cho dù Mục Lam Thục một mình làm mấy công việc, dù phải khổ cực vất vả cũng không muốn để cô phải ấm ức.
Cô cũng chưa bao giờ thấy Mục Lam Thục oán đời trách người, hay oán hận cuộc đời bất công. Mục Lam Thục vẫn luôn cố gắng trong cuộc sống, cho nên vô hình trung cũng trở thành tấm gương cho Cố Niệm.
Cố Niệm luôn cảm thấy tự hào vì Mục Lam Thục, mỗi khi cô nhắc đến mẹ đều là dùng ngữ khí tự hào, quang minh chính đại, không hề che giấu điều gì.
Thái độ đó của Cố Niệm khiến Sở lão thái thái càng thêm hài lòng.
“Mẹ con để nuôi con khôn lớn mà làm mấy công việc cùng lúc, đưa con đi học. Về giáo dục, con chưa bao giờ vì điều kiện kinh tế thiếu thốn mà làm lỡ việc học.” Cố Niệm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...