Sở lão thái thái nhận điện thoại, Sở Chiêu Dương nói với Sở lão thái thái, thứ bảy sẽ đưa Cố Niệm về nhà.
Vốn đã hẹn từ tuần trước, lão thái thái rất mong chờ nhưng ai ngờ kế hoạch lại tạm thời thay đổi, lão thái thái thấy rất sốt ruột, suýt nữa thì đi thẳng đến Lan Viên.
Nhưng Sở lão gia nói, theo lý phải là vãn bối tới gặp trưởng bối là họ, làm gì có chuyện họ không đợi được đến gặp Cố Niệm trước.
Lão thái thái nghĩ vậy cũng phải nên đành chịu đựng.
Sáng thứ bảy, lão thái thái dặn dò thím Cao cái nọ cái kia rồi về nhà tìm quần áo đẹp bày khắp giường, tủ quần áo trống đến một nửa.
Bà đang băn khoăn không biết nên chọn bộ quần áo nào, Sở lão gia đã chắp tay sau lưng, thấy bà bày ra một đống quần áo như vậy liền “hừ” một tiếng: “Chẳng phải chỉ là Chiêu Dương dẫn người về thăm nhà thôi sao? Người còn chưa gặp, bà có cần phải hưng phấn thế không?”
Sở lão gia ngượng ngùng “hừ” một tiếng, rồi lại chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Sở lão thái thái chỉ cảm thấy khó hiểu, vừa thay quần áo, vừa lầu bầu: “Đúng là càng già càng khó tính.”
“Ông thì hiểu cái gì!” Sở lão thái thái không thèm giải thích, cầm lên một bộ quần áo, ướm thử lên người, hỏi: “Bộ này thế nào?”
Thay đồ xong, lão thái thái đẹp đẽ đứng soi gương, nghiêng người, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, cảm thấy rất vừa lòng. Sau đó bà thu dọn đống quần áo bày trên giường, rồi đi ra ngoài.
Lão gia trợn mắt, cao giọng nói: “Tôi không hiểu á!”
“Ông đã bằng này tuổi rồi, sao lại phiền phức vậy chứ!” Sở lão thái thái không vui khua tay, không muốn để ý đến ông nữa, “Được rồi, được rồi, ông chơi một mình đi, đừng ở đây làm vướng bận tôi nữa.”
Kết quả vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Sở lão gia đang chắp tay sau lưng, không biết vừa đi từ đâu ra, cũng vừa thay xong một bộ quần áo. Ông đã thay chiếc áo khoác trắng vừa mặc khi nãy thành áo khoác dài màu đen.
“Hừ!” Lão gia thô lỗ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng liếc nhìn qua tủ quần áo, nghiêm mặt bất động.
Sở lão thái thái bĩu môi, ông cũng thay đi thay lại, có gì khác đâu chứ.
Từ khi có tuổi, Sở lão gia rất thích mặc loại áo khoác dài mềm mại này, mua rất nhiều, mỗi màu mua tận mấy cái, thay mặc mỗi ngày, ngày nào cũng mặc những kiểu dáng quần áo giống nhau.
Lão thái thái đang chuẩn bị thay bộ đồ tiếp theo, thấy Sở lão gia vẫn còn đứng ở đó, liền hỏi: “Đúng rồi, ông vào đây làm gì?”
“Không làm gì cả!” Sở lão gia cứng giọng nói, không chịu thừa nhận vừa nãy ông cũng định đến đây thay quần áo. Nhưng ai ngờ lão thái thái đã chiếm chỗ trước mất rồi. Bây giờ ông vừa nói vậy liền không tiện nói cũng định vào đây thay quần áo.
Lão thái thái nghĩ, ông có thay đồ cũng như không thay.
Thấy Sở lão gia chắp tay sau lưng đứng đó, lão thái thái không nhịn được nói: “Sao ông cũng thay quần áo rồi? Chẳng phải ông bảo là không quan tâm cơ mà?”
Sở lão gia bĩu môi, hất cằm nói: “Bởi vì bộ vừa nãy bẩn nên tôi mới thay, chứ không phải vì Chiêu Dương đưa Cố Niệm đến nên mới thay đồ!”
“Xì!” Sở lão thái thái bĩu môi xùy một tiếng.
Lão già này vẫn còn cứng miệng, giả bộ cái gì chứ, đừng tưởng rằng quần áo ông mặc kiểu dáng đều giống nhau thì bà không nhận ra được, rõ ràng bộ quần áo này ông mới mua, còn chưa mặc lần nào!
Sở lão gia mặc lên người quần áo mới, dường như lưng cũng vươn lên thẳng hơn.
Lão thái thái càng nhìn ông càng thấy ngứa mắt, cũng không biết tuần trước là ai nghe nói Cố Niệm không đến, đã nổi giận đùng đùng ở nhà nữa.
Lúc này ông lại giả bộ không quan tâm cái gì chứ!
Vừa nghĩ vậy, Sở lão gia lại chắp tay sau lưng, “hừ” một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha.
Kết quả ngồi không bao lâu ông lại nhìn đồng hồ trên tường, gần đến mười giờ rồi.
Sở lão gia mất kiên nhẫn gõ gõ tay ghế gỗ lê vàng đang ngồi, rồi không vui nói: “Bọn trẻ bây giờ thật là kỳ cục!”
Sở lão thái thái lén nhìn Sở lão gia một cái, Sở lão gia chỉ thẳng lên đồng hồ trên tường, nói: “Bà xem đi, xem xem mấy giờ rồi mà tụi nó còn chưa tới nữa, bắt chúng ta ở đây đợi? Đến nhà thăm hỏi người lớn, sao lại đến muộn như vậy được chứ!”
“Ông chừng này tuổi đầu rồi sao còn nhiều chuyện như vậy hả? Còn chưa đến mười giờ! Có phải ông không biết đâu, nhà Chiêu Dương cách đây bao xa, còn hay tắc đường nữa, lái xe đến đây cũng mất hơn một tiếng đồng hồ đấy!” Sở lão thái thái không nhịn được nói: “Ông mau đi ra sân sau chơi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa.”
“Sao bà cứ chiều chúng nó thế!” Sở lão gia lớn tiếng nói, “Còn nói cái gì mà nếu Cố Niệm không tốt thì bà sẽ phản đối. Bà còn chưa được gặp nó mà đã bênh nó chằm chặp rồi, liệu bà có phản đối thật không?”
“Hừ!” Lão thái thái vẻ mặt không muốn nhìn thấy Sở lão gia, “Dù sao thì tôi cũng không nhiều chuyện như ông. Tôi khác ông, ông thì còn chưa gặp được người mà đã phản đối trước rồi đấy thôi?”
“Dù sao thì tôi cũng tin vào mắt nhìn người của Chiêu Dương, nó thấy tốt thì đúng là người tốt, nó thích thì tôi cũng sẽ không phản đối. Không giống như ông, chỉ biết làm khó bọn trẻ.”
“Đúng là phụ nữ!” Sở lão gia ném lại bốn chữ đó, rồi chắp tay đi vào thư phòng.
Sở lão gia vừa đi không bao lâu, khoảng 10 giờ 10 phút, chuông cửa đã reo lên.
Thím Cao đi ra mở cửa, lão thái thái kích động đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên ghế.
Bà đoán là Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đã đến.
Bà im lặng đứng trong phòng khách vểnh tai lắng nghe, liền nghe thấy tiếng thím Cao nhiệt tình chào hỏi: “Thiếu gia.”
Sau đó lại nghe thím Cao hỏi: “Cô gái này là cô Cố đúng không?”
Không nghe thấy tiếng Sở Chiêu Dương, Sở lão thái thái đoán Sở Chiêu Dương chỉ gật đầu.
Bởi vì thím Cao lại nói, “Chào cô Cố.”
Lão thái thái sốt ruột, nhưng còn muốn ra vẻ lạnh lùng, không thể chủ động đi ra ngoài như vậy được. Trong lòng thầm sốt ruột, thím Cao cũng thật là, sao không mau chóng đưa người vào trong, cứ đứng ngoài cửa nói mãi thế.
Khó khăn lắm mới nghe được thím Cao nói: “Thiếu gia, cô Cố, hai người mau vào nhà đi!”
Sở lão thái thái nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt kích động, ngồi vững trên ghế sô pha, rồi khoác chiếc khăn choàng lên người, trên mặt là nụ cười đoan trang cao quý.
Chốc lát đã nghe thấy tiếng thím Cao gọi, “Lão phu nhân, thiếu gia đưa cô Cố đến rồi.”
Lão thái thái ngồi trên ghế không nhúc nhích, căng thẳng ngẩng đầu lên, cười híp mắt, quan sát Cố Niệm.
“Lão phu nhân, con chào bà, con là Cố Niệm.” Cố Niệm cười nói, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Sở lão thái thái cười nói: “Đến rồi à, mau ngồi đi con.”
Lão thái thái đánh giá một lượt Cố Niệm từ trên xuống dưới, trong lòng vừa ý.
Cô gái này giống như tưởng tượng của bà. Trông rất dịu dàng dễ gần, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thân thiết, tạo cho người đối diện cảm giác rất thoải mái, dường như dù có áp lực đến đâu, có phiền não thế nào, thì chỉ cần đứng trước mặt cô, nhìn thấy cô thôi, tâm tình đã thoải mái hơn rồi.
Gương mặt trắng trẻo kia, ngọt ngào lại điềm tĩnh, nhưng khi cử động chân tay lại lộ rõ vẻ sảng khoái dứt khoát. Có vẻ là một cô gái vừa dịu dàng lại vui vẻ, dễ chịu.
Sở lão thái thái nghĩ đến công việc cảnh sát của Cố Niệm, không khỏi thấy kỳ quái.
“Đây là quà con mua tặng bà, mong là bà thích.” Cố Niệm lấy bộ cốc thủy tinh đã mua lúc trước đưa cho lão thái thái.
Lão thái thái thấy hình chụp trên vỏ hộp, cốc được chế tác vừa tinh xảo lại đẹp đẽ, vừa nhìn đã thấy thích. Trong nhà bà đã có đầy đủ các loại cốc rượu, không thiếu thứ gì, nhưng khi nhìn thấy loại mới, lại là kiểu dáng mới, vẫn thấy rất thích. Có đôi khi đi ra ngoài chơi, thấy thứ nọ thứ kia đẹp mắt, bà lại mua thêm về. Đối với lão thái thái mà nói, cốc rượu chưa bao giờ được coi là nhiều.
“Ôi chao, sao con biết bà thích cái này?” Sở lão thái thái cao hứng nói, vội vã kêu thím Cao mang kéo ra rồi bóc vỏ hộp ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...