Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cô ta sờ mặt mình, mỗi lần soi gương cô ta đều giống như đang nhìn thấy Cố Niệm. Mất đi dung mạo của mình, trở thành người khác, trong lòng cô ta cũng không hề dễ chịu gì. Cô ta có chút thất thần nhìn Cố Niệm, giống như cô ta đang soi gương mỗi ngày: “Tốt nhất cô hãy đáng để tôi hy sinh tất cả.”

Sau đó cô ta lấy điện thoại từ trong tay Cố Niệm ra, lấy ngón tay cái của Cố Niệm đặt trên nút Home mở khóa điện thoại, rồi thêm vân tay của mình vào. Cô ta nhanh chóng làm xong tất cả dường như đều đã tính toán cả rồi.

Cửa phòng một lần nữa được bật mở, người đi vào chính là Ngôn Luật!

“Làm xong hết rồi.” Mục Kỳ San nói.

Nhìn ánh mắt của Ngôn Luật, cô ta như đang nhìn một con quỷ.

Bây giờ cô ta đối với Ngôn Luật chỉ có sự e ngại, hoàn toàn mất hết sự ái mộ trước đó. Nhìn thấy gã, cô ta theo bản năng lùi về phía sau hai nước, tạo khoảng cách với gã.

Ngôn Luật châm chọc nhìn cô ta, trước đây còn sống chết nói thích gã. Nhưng mới chỉ nhìn thấy một phần băng lãnh trong gã, cô ta đã trở nên sợ hãi như vậy rồi. Người phụ nữ nực cười này còn có tư cách gì để nói thích gã đây?

Gã cúi đầu đã thấy Cố Niệm nằm trên nền đất bụi bẩn lạnh lẽo, Ngôn Luật thoáng chốc lạnh mặt lại.

“Cô cứ để cô ấy nằm như vậy sao?” Ngôn Luật không vui nhìn Mục Kỳ San.

Khi nói, gã cũng đồng thời cúi người bế Cố Niệm lên.

Bây giờ Mục Kỳ San thực sự sợ gã, nên vội nói: “Cô ta vừa ngất đi anh đã vào đây rồi, tôi... Tôi còn chưa kịp dìu cô ta dậy.”

Ngôn Luật ôm Cố Niệm, mới không tiện tay xử lý cô ta nhưng ánh mắt hung ác vẫn như cũ dừng lại trên gương mặt Mục Kỳ San.

Nếu ánh mắt có thực thể thì dường như nó có thể biến thành con dao cứa lên mặt cô ta.

Khuôn mặt Mục Kỳ San bỗng chốc trắng bệch, run cầm cập.

Ngôn Luật không thèm so đo với cô ta, cảnh cáo: “Những chuyện tiếp theo cô biết phải làm thế nào rồi đấy.”


Mục Kỳ San gật đầu.

“Đừng có làm hỏng chuyện.” Ngôn Luật cảnh cáo nói.

“Yên tâm đi, vì bản thân tôi, tôi sẽ không làm hỏng chuyện đâu.” Mục Kỳ San trầm giọng nói.

Ngôn Luật liền bế Cố Niệm đi ra phía sau quán cà phê rời đi, để túi xách của Cố Niệm lại cho Mục Kỳ San.

Mục Kỳ San cầm điện thoại của Cố Niệm, tuy đã chiếm dụng thân phận của Cố Niệm, từ giờ khắc này cô ta đã thực sự trở thành Cố Niệm rồi. Nhưng cô ta vẫn không có dũng khí để gọi điện thoại cho Sở Chiêu Dương. Cô ta đã thấy Cố Niệm ở bên cạnh Sở Chiêu Dương, nhưng cũng không gặp nhiều lắm.

Hơn nữa, dù sao cô ta cũng chỉ là người ngoài, bình thường Cố Niệm ở bên Sở Chiêu Dương thế nào sẽ không biểu hiện cho cô ta xem. Mục Kỳ San sợ cô ta nói chuyện trực tiếp với Sở Chiêu Dương sẽ bị bại lộ.

Nghĩ ngợi một lát, cô ta lấy điện thoại của Cố Niệm, mở danh bạ tìm số điện thoại của Sở Chiêu Dương. Cũng may Cố Niệm không đặt biệt danh gì cho Sở Chiêu Dương, mà chỉ lưu ba chữ “Sở Chiêu Dương” đơn giản.

Sau đó, cô ta liền gửi tin nhắn cho Sở Chiêu Dương: Hôm nay em về nhà với mẹ, chuyện liên quan đến Mục Kỳ San, em phải về nhà bàn bạc với mẹ xem sao.

Mục Kỳ San thấp thỏm chờ đợi. Chưa đến một phút sau đã nhận được tin nhắn trả lời của Sở Chiêu Dương: Uhm, mai anh qua đón em.

Mục Kỳ San thở phào nhẹ nhõm.

Ít ra thì vẫn còn một đêm nữa để cô ta suy nghĩ xem nên làm thế nào.

***

Mục Kỳ San rời khỏi quán cà phê, gọi xe rồi đi về chỗ Mục Lam Thục.

Về đến cửa nhà, cô ta tìm chìa khóa trong túi xách. Vốn dĩ chỉ định thử vận may xem sao, không ngờ tìm được một chuỗi chìa khóa. Tìm được chìa khóa nhà, cô ta mở cửa đi vào.


Mục Lam Thục đang ở nhà rửa bát, nhà có một người, bà chỉ xào đĩa rau ăn bát cháo. Một cái bát, một cái đĩa, thêm một đôi đũa, chỉ có chút đồ nên không dùng máy rửa bát. Mục Lam Thục cũng rất tiếc tiền điện nước, cho nên tự rửa bát đĩa bằng tay.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà liền quay đầu ra nhìn.

Thấy “Cố Niệm” bỗng nhiên về nhà, bà ngạc nhiên nói: “Sao con về đột ngột vậy, chẳng nói cho mẹ biết gì hết?”

Bà nói xong liền lau tay, đi tới nhìn đằng sau “Cố Niệm” hỏi: “Chiêu Dương không về cùng con à?”

Mục Kỳ San cố gắng trấn tĩnh, thấy Mục Lam Thục quả nhiên không nhìn ra sơ hở, liền cười nói: “Đêm nay anh ấy tăng ca đến khuya, nên con về nhà xem sao, nhân tiện về nhà ngủ một đêm.”

Mục Lam Thục trêu chọc nói: “Cho dù tăng ca đi chăng nữa Chiêu Dương cũng chịu để con về nhà ngủ cơ à?”

Mục Kỳ San nghĩ, lúc này Cố Niệm có lẽ là sẽ đỏ mặt. Khi cô ta còn ở Ngu Thành câu dẫn người khác, giả bộ làm cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu vô cùng thuần thục, nói đỏ mặt là đỏ mặt.

Cho nên, lúc này cô ta cũng giả bộ đỏ bừng mặt lên, nói: “Chỉ một đêm thôi mà, anh ấy sao có thể nhỏ mọn như vậy được chứ.”

Con gái về nhà, Mục Lam Thục cũng rất vui vẻ, lấy hoa quả đi rửa.

Mục Kỳ San cũng không dám ở quá lâu với Mục Kỳ San, chỉ sợ không cẩn thận thốt ra gọi “bác” sẽ bại lộ thân phận của mình. Cô ta cũng sợ Mục Lam Thục quá quen thuộc với Cố Niệm, sẽ phát giác ra có gì đó không đúng.

Mục Kỳ San ở phòng khách nói chuyện đôi câu với Mục Lam Thục, ý tứ ăn chút hoa quả, rồi giả bộ ngáp ngủ, nói, “Mẹ, mấy ngày hôm nay con phải tăng ca suốt nên giờ mệt quá, con đi ngủ trước đây.”

Mục Lam Thục vừa nghe thấy vậy lập tức nói: “Vậy con mau đi ngủ đi.”

“Dạ, mẹ cũng ngủ sớm đi nha.” Mục Kỳ San nói, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Mục Lam Thục nhìn gương mặt nghiêng của Mục Kỳ San, thoáng chốc cảm thấy dường như có gì đó không ổn lắm nhưng trấn tĩnh nhìn lại thấy đúng là Cố Niệm. Cảm giác không ổn khi nãy cũng không biết từ đâu mà có, muốn tìm nhưng cũng không tìm ra.


Bà lại nhìn Mục Kỳ San chăm chú nhưng vẫn không nhìn ra được điểm bất ổn. Bất giác đôi mắt liền chớp chớp rồi dừng lại trên mặt Mục Kỳ San.

Mục Kỳ San chột dạ, cứng nhắc cười hỏi: “Mẹ sao vậy?”

Mục Lam Thục hơi dừng lại, cảm thấy có lẽ bây giờ bà không gặp Cố Niệm thường xuyên, nên mới nảy sinh thứ cảm giác này. Sau khi Cố Niệm dọn đến Lan Viên, thường xuyên cùng Sở Chiêu Dương về nhà, có khi là cuối tuần, có khi là ngày làm việc bình thường, tan ca liền đến thẳng đây. Tần suất khoảng một tuần hai lần, đương nhiên là không giống như trước kia khi Cố Niệm hàng ngày đều về nhà.

Cố Niệm đón tết âm lịch xong liền dọn đến ở cùng Sở Chiêu Dương, còn bà một thời gian sau mới về, lại có Mục Kỳ San ở cùng. Trong nhà có Mục Kỳ San cũng không bớt trống vắng được là bao nhưng rồi Mục Kỳ San cũng dọn đi, Mục Lam Thục lập tức lại cảm thấy trong nhà trống trải.

Có lúc bà thực sự cảm thấy không thích ứng được. Chắc là bởi vì bà quá nhớ nhung con gái nên sẽ có cảm giác khác thường chăng?

Mục Lam Thục gác lại những suy nghĩ lạ lùng đó sang một bên, cười nói: “Không sao, mấy ngày không gặp nên mẹ muốn ngắm con gái cho kỹ đó mà.”

Mục Kỳ San giấu đi sự chột dạ, thấy ánh mắt Mục Lam Thục không còn vẻ khác thường nữa mới cười nói: “Vậy con đi ngủ trước đây, mẹ cũng ngủ sớm đi nhé.”

“Ừ.” Mục Lam Thục cười gật đầu, nhìn Mục Kỳ San đi về phòng ngủ.

Ánh mắt không nén được cứ dừng lại mãi ở bóng lưng Mục Kỳ San, cho đến khi Mục Kỳ San về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, không nhìn thấy bóng cô ta nữa mới thôi. Cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn không hề vơi đi. Mục Lam Thục nhíu mày, lắc đầu, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.

Rõ ràng đó chính là con gái của bà.

Có thể có chỗ nào không ổn được chứ?

Bà quay về phòng ngủ, nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được, đôi mắt cứ thế mở to nhìn lên trần nhà.

Không biết tại sao, trong lòng bà cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

***

Lúc đầu Mục Kỳ San cũng không ngủ được, trong lòng thấp thỏm. Không biết ngày mai đối mặt với Sở Chiêu Dương liệu có bị anh ta nghi ngờ hay không.

Nhưng hôm nay cô ta đã che giấu được Mục Lam Thục. Mục Lam Thục là mẹ của Cố Niệm, từ nhỏ ở bên chăm sóc Cố Niệm nuôi dưỡng Cố Niệm mà còn không nghi ngờ cô ta.


Cố Niệm mới ở bên Sở Chiêu Dương chưa được bao lâu, có lẽ là không nhận ra được đâu.

Nghĩ như vậy, Mục Kỳ San liền có lòng tin.

Cô ta dần thả lỏng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cô ta thấy mình hoàn toàn biến thành Cố Niệm.

Tuy đã vứt bỏ tất cả mọi thứ của bản thân mình, nhưng cô ta lại có tất cả những thứ mình mong muốn. Sở Chiêu Dương vẫn cưng chiều yêu thương cô ta như với Cố Niệm, toàn tâm toàn ý đối với cô ta, mọi người đều ngưỡng mộ cô ta.

Còn Cố Niệm thì không bao giờ trở về nữa.

Cô ta cứ như vậy thuận lợi gia nhập giới hào môn, sinh con cho Sở Chiêu Dương rồi chăm sóc gia đình nhỏ, sống cuộc sống vinh hoa phú quý, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.

***

Khi Sở Chiêu Dương đi từ công ty ra đã là gần 12 giờ. Anh vốn định gọi điện cho Cố Niệm nhưng đã quá muộn, lại sợ làm phiền đến cô. Ngẫm lại, anh lái xe đi thẳng về nhà.

Nhưng căn nhà không có Cố Niệm trở nên vô cùng vắng vẻ.

Thím Dư đã về nhà từ lâu, trong nhà cũng không có ai thắp đèn sáng cho anh. Sau khi mở cửa vào nhà, cũng không có tiếng tivi quen thuộc, Sở Chiêu Dương thay giày, Cà Ri lười biếng cọ cọ cái đuôi vào chân anh.

Dường như nó biết trong nhà lời nói của ai có trọng lượng nhất, nên bây giờ Cà Ri đối với anh cũng không nhiệt tình bằng đối với Cố Niệm.

Sở Chiêu Dương liếc mắt nhìn Cà Ri, sờ đầu nó rồi đi về phòng ngủ.

Trước đây bất luận anh tăng ca muộn đến đâu, trong nhà cũng luôn có Cố Niệm chờ anh. Cho dù cô cũng ngủ quên mất nhưng khi anh trở về, cô sẽ tỉnh dậy, mang theo cơn ngái ngủ pha nước tắm cho anh, giúp anh xua đi những mệt mỏi của một ngày làm việc.

Trước đây khi không có Cố Niệm, anh cũng sống như thế này. Một mình thế nào cũng được, cũng không để ý đến quá nhiều thứ. Về nhà trễ, tắm táp qua loa rồi đi ngủ.

Nhưng bây giờ được Cố Niệm chăm sóc chu đáo, dường như anh đã bị chiều hư mất rồi, lúc này đây chỉ có một mình, làm gì cũng không thấy quen.

Trong nhà lạnh như băng, anh tắm nhanh rồi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui