Cố Niệm nghĩ ngợi một lát, có lẽ trước kia Mục Kỳ San gây náo loạn ghê gớm như vậy, là do nhất thời không thể chấp nhận được sự lừa gạt của Ngôn Luật chăng?
Nhưng cho dù nói thế nào Cố Niệm vẫn nhận điện thoại.
“Chị.” Mục Kỳ San gọi trong điện thoại.
Thái độ không tồi, Cố Niệm cảm giác không nắm được tâm tư của cô ta, liền hỏi: “Có việc gì thế?”
Đầu dây bên kia dường như có chút chần chừ, nói, “Chuyện lần trước em còn chưa xin lỗi chị tử tế. Chị, em muốn tìm một lúc nào đó, hẹn chị và bác ra ngoài ăn cơm, chính thức xin lỗi hai người.”
Cố Niệm sửng sốt.
Đã qua bao lâu như vậy rồi, tại sao đột nhiên Mục Kỳ San lại có chủ ý này?
“Chị, trước đây... trước đây là do em giận quá mất khôn. Em cho rằng Ngôn Luật thích em, nhưng không ngờ rằng lại bị anh ta lừa gạt tình cảm. Lúc đó thực sự là em giận quá nên mới nói những lời như vậy, nên mới có lỗi với chị và bác như vậy.” Mục Kỳ San hối hận nói.
“Em cứ tưởng rằng Ngôn Luật thật lòng với em, em thích anh ấy như thế, thậm chí còn cảm thấy cho dù mình trả giá bao nhiêu cũng được. Anh ấy xuất sắc như vậy, em cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, lại có một người đàn ông xuất sắc đến thế thích em. Khiến em cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem, sau đó sẽ biến thành công chúa.”
Cố Niệm cũng hiểu được đôi chút nỗi lòng của Mục Kỳ San.
Nếu như đổi lại là cô, nếu cô thích Sở Chiêu Dương như vậy nhưng lại bị Sở Chiêu Dương lừa dối, phản bội, thì có lẽ cô còn đau khổ hơn thế nữa. Chính bởi vì toàn tâm toàn ý yêu, cho nên mới đau khổ vô cùng.
Có lẽ cô sẽ không mắng người, ném đồ, không phản ứng kịch liệt như Mục Kỳ San. Dù sao thì mỗi người đều có cách phát tiết khác nhau.
Tuy không biết rốt cuộc tình cảm Mục Kỳ San giành cho Ngôn Luật sâu đậm thế nào, nhưng những đau khổ đó chắc chắc cũng có vài phần bắt nguồn từ sự không cam lòng.
Nhưng Mục Kỳ San nói như vậy, Cố Niệm cũng không giận nữa.
“Chị, chị yêu Sở Chiêu Dương như vậy, chắc chắn chị có thể hiểu được em, đúng không? Yêu càng sâu tổn thương càng nhiều. Khi em đau khổ em đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi.”
Từ trong điện thoại, dường như Cố Niệm đã nghe được giọng nói nghẹn ngào của Mục Kỳ San.
Cố Niệm thở dài, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, thực ra cô cũng không còn giận Mục Kỳ San nữa. Cô không phải là thánh mẫu, lấy đức báo oán. Nhưng một khi chuyện đã qua đi rồi, trong lòng cô đã không coi trọng Mục Kỳ San thì sao phải ôm mãi chuyện của cô ta trong lòng để làm bản thân tức giận chứ?
Đối với Cố Niệm, Mục Kỳ San cũng chỉ là một người họ hàng xa mà thôi.
Hôm nay cô ta đã thành khẩn xin lỗi thì có gì để nói nữa chứ?
“Không cần mời cơm đâu.” Cố Niệm nói, “Chị và mẹ đã sớm bỏ qua chuyện này, em cũng không cần phải canh cánh trong lòng. Em ở bên ngoài khi làm chuyện gì cũng phải giữ chừng mực là được rồi.”
Còn về những thứ khác thì coi như bỏ qua. Mặc dù cô đã không còn tức giận nhưng cũng sẽ không qua lại nữa. Cô vẫn nên giữ khoảng cách với Thôi Hân Mi thì hơn. Hiểu cho chuyện cô ta đau khổ vì bị phản bội là một nhẽ, nhưng tính cách của Mục Kỳ San và Thôi Hân Mi đã như vậy rồi thì sẽ không thể sửa đổi được.
Cố Niệm hiểu rõ, cho nên cô không muốn qua lại thân thiết với họ nữa.
Giọng Cố Niệm không nóng không lạnh, ý tứ rất rõ ràng. Chuyện đã qua thì cho qua đi, cô không giữ trong lòng nhưng cũng đừng qua lại gần gũi. Sau này Mục Kỳ San ở bên ngoài dù có chuyện gì cũng đều là chuyện của cô ta. Tốt cũng được, xấu cũng được.
Mục Kỳ San không biết có tâm trạng gì, hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Em biết, chị không cần phải lo cho em đâu.”
“…” Cố Niệm nhíu mày, cô thực sự không lo lắng.
“Thực ra... Em còn có một chuyện nữa.” Mục Kỳ San lại nói.
Cố Niệm hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Gần đây có một người cứ bám lấy em, nhưng em đã thể hiện thái độ rõ ràng là em không thích anh ta, để anh ta đừng lãng phí thời gian với em nữa.” Mục Kỳ San thất vọng nói, “Thực ra em vẫn không từ bỏ được tình cảm với Ngôn Luật. Tuy đã biết rõ là em và anh ấy không có khả năng nhưng nhất thời em vẫn chưa thể bước ra khỏi tình cảm này.”
Cố Niệm trầm mặc, cô còn chưa hiểu Mục Kỳ San đang muốn nói gì với cô. Quan hệ giữa hai người không thân thiết đến mức không có gì giấu nhau, cái gì cũng chia sẻ cùng nhau.
“Nhưng không ngờ, người đó lại theo dõi em.” Mục Kỳ San nói, giọng nói run rẩy, giống như đang sợ sệt, “Em tan làm muộn, trời tối gã ta còn đi theo em, dọa dẫm em.”
Cố Niệm nhíu mày, chỉ đành nói: “Vậy thì em báo cảnh sát đi.”
“Em báo cảnh sát rồi.” Mục Kỳ San lập tức nói, “Cảnh sát cũng đã tìm gã ta nói chuyện. Nhưng ngoài việc đi theo em, gã ta cũng không làm chuyện gì khác, còn nói với cảnh sát là gã ta thích em. Chuyện này cảnh sát có thể làm được gì chứ? Cuối cùng chỉ giáo huấn gã qua loa rồi thả gã đi. Sau đó gã vẫn tiếp tục theo dõi em, không có tác dụng gì cả.”
Cố Niệm cũng không biết phải nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Chị, tối nay em hẹn gã ta ra ngoài, định nói chuyện tử tế với gã, chị đi cùng em được không? Em nghĩ chị là cảnh sát, thế nào gã cũng phải cố kỵ đôi chút.” Mục Kỳ San lắp bắp nói, “Thực sự là em không thể tìm được ai khác nữa, nếu không sẽ không làm phiền đến chị đâu. Ở đây em cũng không có bạn bè gì, nếu gọi mẹ em, em chỉ sợ mẹ em đập bàn mắng chửi, rồi gây rối loạn cả lên.”
Mục Kỳ San nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng giọng nói gần như không nghe rõ nữa.
“Em sợ gã không nghe, lại tiếp tục bám lấy em.” Mục Kỳ San nhỏ giọng nói.
Cố Niệm thở dài, nói: “Được thôi.”
“Thật không chị?” Mục Kỳ San nghe vậy rất vui vẻ, “Vậy thì khi tan làm, hẹn gặp chị ở quán cà phê See U được không? Em đặt phòng riêng rồi, nếu chẳng may có tranh cãi thì cũng không bị xấu mặt ở bên ngoài.”
“Ừ.” Cố Niệm gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cúp điện thoại, cô lại thở dài.
Cố Niệm cứ cảm thấy giọng Mục Kỳ San lúc nói chuyện có gì đó không đúng lắm, không giống như trước đây lắm, có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời không nói nên lời được là quen thuộc ở chỗ nào. Nhưng giọng nói qua điện thoại đều không chân thực như vậy, lại cộng thêm khi nói chuyện Mục Kỳ San vô cùng thận trọng. Có lúc mang theo vài phần run rẩy, có lúc lại nghẹn ngào, cho nên rốt cuộc không ổn ở đâu Cố Niệm cũng không nói được thành lời.
Cố Niệm lắc đầu rồi lấy điện thoại gọi cho Sở Chiêu Dương.
“Ai có thể giải thích cho tôi chuyện này là sao?” Lúc này Sở Chiêu Dương đang họp, vô cùng tức giận.
Giám đốc bộ phận dịch vụ sau bán hàng đang đứng cúi đầu, một giọt mồ hôi rơi xuống mặt bàn.
“Nói đi chứ!” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
“Tôi sẽ quay về xử lý ngay.” Vị giám đốc nọ vội nói.
Sở Chiêu Dương híp mắt: “Xử lý như thế nào?”
Giám đốc đang định nói, Sở Chiêu Dương lại nói tiếp: “Bộ phận truyền thông.”
Giám đốc bộ phận truyền thông bị gọi tên lập tức đứng bật dậy: “Tổng giám đốc.”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên.
Trước đây anh đều tắt tiếng, không nhận điện thoại của một ai nhưng từ sau khi ở bên Cố Niệm, anh sợ Cố Niệm có việc không tìm được anh, cho nên khi họp anh liền cài đặt điện thoại về chế độ rung.
Sở Chiêu Dương lấy điện thoại ra, là điện thoại của Cố Niệm, vẻ mặt lạnh lẽo chìm trong cơn giận dữ bỗng chốc thu bớt lại. Trên khuôn mặt trầm lạnh hiện lên một chút tia dịu dàng.
“Tạm dừng một lát.” Sở Chiêu Dương đứng dậy nói, giọng nói bất giác cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sau đó anh cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này các giám đốc bộ phận có mặt đều thở dài một hơi.
Giám đốc bộ phận sau bán hàng ngã thẳng xuống ghế.
Giám đốc bộ phận marketing ở bên cạnh vỗ vai ông ta: “Số ông may mắn đấy, phu nhân tổng giám đốc tương lai gọi điện đấy.”
Tất cả mọi người đều hiểu.
Giám đốc bộ phận sau bán hàng vội ra dấu tay hình chữ thập: “Cảm tạ phu nhân tổng giám đốc tương lai!”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên xảy ra họ còn rất kinh ngạc. Một người luôn luôn coi công việc là hàng đầu như tổng giám đốc đại nhân lại lần đầu tiên gián đoạn buổi họp chỉ vì một cuộc điện thoại.
Đến khi tổng giám đốc nhận điện thoại xong quay lại, cả người đều hiện rõ sự dịu dàng và tràn trề sinh lực. Trên mặt tuy vẫn không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng có thể thấy rõ sự ấm áp, tâm trạng vô cùng tốt.
Sau đó họ nghe Hà Hạo Nhiên nói, đó là điện thoại do phu nhân tương lai của tổng giám đốc gọi đến.
Tiếp đó lại có mấy lần nữa đều như vậy, tổng giám đốc không hề bực mình vì bị gián đoạn cuộc họp, hơn nữa sau khi quay lại càng tỏ vẻ ngọt ngào và dịu dàng hơn.
Dường như trên mặt viết rõ năm chứ “vợ tôi gọi điện đến” vậy.
Do vậy, tập thể giám đốc các bộ phận đều đặc biệt thích phu nhân tương lai của tổng giám đốc gọi điện đến, mong cô gọi điện đến thật nhiều.
Những cuộc họp như vậy, tổng giám đốc đại nhân cũng không đến nỗi quá nghiêm túc.
Tâm trạng tốt hơn, họ cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Giám đốc bộ phận sau bán hàng thả lỏng một hơi, một lát nữa sau khi nhận điện thoại quay về, tâm trạng của tổng giám đốc sẽ tốt hơn, cũng có thể giơ cao đánh khẽ hơn với ông ta.
***
“Sao vậy em?” Sở Chiêu Dương nhận điện thoại của Cố Niệm, cơn giận dữ trước đó bỗng dưng biến mất.
Nếu để cho đám giám đốc bộ phận kia nghe được giọng nói dịu dàng cưng chiều lúc này của anh chắc chắn họ sẽ không tin vào lỗ tai của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...