Lòng anh ta chùn xuống, đột nhiên trốn vào một phòng, nấp cạnh cửa đợi người đi theo mình đến. Nhưng chưa đợi đối phương đến, sau đầu đã bị một vật kim loại lạnh ngắt đập vào. Đồng thời vang lên một tiếng "rắc rắc" khiến tinh thần anh ta căng thẳng.
Sau đó, tai nghe bị người đó tháo ra, tắt đi, vứt xuống đất.
"Bỏ súng xuống." Sau lưng một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Hai tay giơ lên."
Chung Kỳ Chính đang nghĩ cách thoát thân, kết quả hai đầu gối, lồng ngực, bụng, đều sáng lên vài đốm sáng đỏ.
Trong phòng này không chỉ có một người!
Nếu chỉ có một người có lẽ anh ta sẽ có khả năng phản kháng.
Nhưng hiện giờ...
Chung Kỳ Chính chỉ có thể buông súng xuống, giơ hai tay cao đến tai.
Lúc này, có người từ từ đi vào: "Đang đợi tao?"
Đồng tử Chung Kỳ Chính đột nhiên co lại, hai mắt mở to như muốn nứt ra, không dám tin người vừa bước vào.
Lại là Ngôn Luật!
Người lúc nãy theo sau lưng anh ta là Ngôn Luật?!
Chung Kỳ Chính đột nhiên hiểu ra, người kêu họ tản ra là Ngôn Luật. Sau khi chia ra, người luôn đi theo sau anh ta cũng là Ngôn Luật!
Người chĩa súng vào đầu Chung Kỳ Chính rất thân quen gật đầu với Ngôn Luật: "Mercury, đã lâu không gặp."
Chung Kỳ Chính không dám tin nhìn vào Ngôn Luật.
Theo như anh ta biết, chỉ có thành viên chủ chốt mới có biệt hiệu.
Chỉ là, dù là thành viên chủ chốt cũng phân cao thấp.
Dường như, bọn họ lấy địa vị cao thấp của các vị thần La Mã để phân cấp cho các thành viên chủ chốt.
Chỉ tiếc là anh không hiểu rõ về thần thoại La Mã.
"Marius." Ngôn Luật lạnh lùng gọi.
Lúc này, Chung Kỳ Chính cũng nhìn rõ diện mạo của người đang chĩa súng vào đầu mình.
Chính là người trong ảnh mà Mạc Cảnh Thịnh đã đưa cho họ xem.
Marius.
"May nhờ có mày sớm báo cho tụi tao biết cảnh sát đến." Marius nói, cố ý dùng lực đập súng vào đầu Chung Kỳ Chính.
Một thuộc hạ luôn trốn trong bóng tối bước đến, trói Chung Kỳ Chính lại, dùng băng keo dán kín miệng anh.
Chung Kỳ Chính tức giận nhìn Ngôn Luật.
Không ngờ gã là phản đồ!
Nội ứng, hoàn thành nhiệm vụ trở về đội cái gì chứ!
Thật ra gã đã sớm đầu hàng tổ chức R, trở thành kẻ trung gian!
Đây là kẻ tiểu nhân ham sống sợ chết!
Gã không xứng làm cảnh sát!
Ngôn Luật không hề để tâm ánh mắt căm hận của Chung Kỳ Chính, mặt không biểu cảm nói với Marius: "Quay về chú ý một chút, lần này tình báo của cảnh sát rất chính xác, tao đến phút cuối mới biết."
Ngôn Luật chớp chớp mắt, lạnh lùng nói: "Trong tổ chức có người nằm vùng."
Marius mặt nhuộm sương lạnh, đôi mắt trong bóng tối có thể khiến người ra cảm nhận được sự hung ác.
"Không ngờ cảnh sát lại có bản lĩnh thế, lần này lại có thể thâm nhập vào được, bọn tao lại không hề cảnh giác." Marius trầm giọng nói.
Hắn ngước mắt nhìn Ngôn Luật, bỗng nở nụ cười.
Dáng vẻ này như tên tâm thần.
Chung Kỳ Chính cảm thấy người của tổ chức R là một đám tâm thần!
"Nhưng lần này cảnh sát gặp khó khăn rồi, bọn chúng không biết, nội ứng của chúng lại là người của chúng ta." Marius nhìn Ngôn Luật, đắc ý nói.
Ngôn Luật hơi nhếch môi, xoay đầu nhìn Chung Kỳ Chính đang trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Thấy Ngôn Luật cuối cùng cũng bước qua, Chung Kỳ Chính không giấu được sự tức giận, con ngươi phẫn nộ như muốn xông ra ngoài.
"Hận tao?" Ngôn Luật bước qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Chung Kỳ Chính.
"Ư, ư ư!" Chung Kỳ Chính trợn tròn mắt, kích động trợn mắt nhìn Ngôn Luật. Nhưng miệng bị băng keo dán chặt, không thể nói chuyện. Đồng thời, người bị trói và bị đè quỳ xuống đất. Anh ta muốn đứng dậy, nhưng cứ bị đạp xuống.
"Bịch!"
Có người trực tiếp đạp vào đầu anh ta một cái: "Ngoan ngoãn chút!"
Một bên đầu của Chung Kỳ Chính bị đập xuống đất, choáng váng.
"Nhỏ tiếng chút, đừng thu hút sự chú ý của người khác." Ngôn Luật lạnh lùng nhắc nhở, "Tụi bây muốn bắt sống một cảnh sát để cảnh cáo, giờ bắt được rồi thì mau đi đi."
Chung Kỳ Chính đầu quay quay nhưng nghe hiểu những gì Ngôn Luật nói.
Thì ra, Ngôn Luật không đơn giản chỉ là mật báo, thậm chí còn cấu kết với bọn chúng chơi lại cảnh sát một vố!
"Ư!" Chung Kỳ Chính liều mạng vùng vẫy trên mặt đất.
Thật sự hi vọng hiện giờ có đồng nghiệp đang ở gần, nghe thấy lời bọn họ, có thể vạch mặt Ngôn Luật, đừng để lũ cầm thú tổ chức R làm càn làm bậy.
Ngôn Luật lạnh lùng liếc Chung Kỳ Chính một cái, đi đến trước mặt anh ta, quỳ xuống.
Ngón tay lạnh lùng dùng sức véo mặt Chung Kỳ Chính: "Sao? Muốn để người khác biết bộ mặt thật của tao?"
Chung Kỳ Chính không nói ra lời, chỉ có thể trừng mắt giận dữ nhìn gã.
"Mày nên quan tâm bản thân còn sống được bao nhiêu tiếng thì hơn." Ngôn Luật nói, không biết suy nghĩ gì, ngón tay véo mặt anh ta đột nhiên dùng lực, "Cảm thấy bản thân rất chính nghĩa, khinh bỉ tao?"
"Ư! Ư!" Chung Kỳ Chính im lặng tức giận nhìn gã.
Tiểu nhân bỉ ổi!
Nếu không phải tham sống sợ chết, sao có thể từ nội ứng biến thành người của tổ chức R?
Nhất định là gã bị tổ chức R phát hiện ra thân phận, liền lập tức thể hiện sự trung thành!
Chỉ là, gã ta có thể lẫn vào thành viên chủ chốt của tổ chức R chỉ trong vòng một năm, cũng khá bản lĩnh đấy!
"Vậy mày có từng nghĩ, chúng mày mở miệng là vì chính nghĩa, nhưng lại không ngừng cho người đi đến chỗ chết, lẽ nào không bỉ ổi?" Ngôn Luật lạnh lùng nói, "Đám lãnh đạo ngồi trong văn phòng tùy hứng gọi điện hạ lệnh, chúng ta liền phải xông pha khói lửa. Nếu không phải bọn chúng nhất định muốn bắt tổ chức R, mày cũng sẽ không rơi vào tay bọn tao."
Nếu miệng Chung Kỳ Chính không bị dán, nhất định sẽ nhổ vào mặt gã ta một cái.
"Năm đó tao bị thương tỉnh lại, bọn chúng không hề thương lượng liền đưa tao đi nằm vùng, có hỏi qua ý tao chưa?" Ngôn Luật cắn chặt răng, vì hận nên lúc nói chuyện, hai môi căng chặt run lên.
"Mày nghĩ tao đồng ý sao? Nếu tao không đồng ý, tiền đồ xem như mất hết. Bọn chúng sẽ không cho tao trở lại cương vị cũ. Bọn chúng sẽ nghĩ tao là một cảnh sát tham sống sợ chết, lặng lẽ ghi lên hồ sơ của tao một câu. Sau này tao sẽ không còn cơ hội thăng chức!"
"Miệng nói quyền lựa chọn là do tao, nhưng tao nào được lựa chọn? Vậy là đồng ý phái tao đi nằm vùng, sao bọn chúng không tự đi? Xem mạng sống chúng ta không phải là mạng người. Nhiều năm nay chết biết bao nhiêu người, có người đến danh hiệu liệt sĩ cũng không có, người nhà đều không biết vì sao bọn họ lại chết."
Ánh mắt Ngôn Luật lạnh lẽo hừ một tiếng, đánh vào mặt Chung Kỳ Chính.
Kết quả hại gã trở về không còn gì cả, đến người mình thích cũng yêu người khác.
"Tiếp theo, mày cũng phải chết. Mày cảm thấy, bọn chúng sẽ rớt nước mắt vì mày?" Ngôn Luật hừ lạnh nói, "Công lao mà chúng ta dùng mạng đổi lấy, bọn chúng nhận, làm gì có chuyện tốt như vậy!"
Nói xong, mơ hồ nghe thấy tiếng động từ xa.
Ngôn Luật chớp chớp mắt, nói với Marius: "Có người đến, mang đi."
Marius gật đầu, ra hiệu cho thuộc hạ, hai người kéo Chung Kỳ Chính lên.
Chung Kỳ Chính liều mạng la "ư ư" hai tiếng, vùng vẫy không chịu phối hợp.
Chết?
Anh ta sợ, anh ta sợ chết!
Nhưng đã biết sẽ chết, chi bằng chết ở đây, tránh bị bắt về làm tù binh, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu dày vò.
Lúc anh ta vùng vẫy, cổ bị súng đánh mạnh một cái, trước mắt một màu đen rồi ngất đi.
Ngôn Luật lúc này mới nói nhỏ với Marius: "Việc còn lại cứ giao cho tao."
"Yên tâm đi." Marius giơ tay dặn dò thuộc hạ.
Ngôn Luật gật đầu, rồi xoay người bỏ đi.
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng súng, dường như có tiếng đánh lộn.
Tiếng súng dẫn mọi người chạy đến.
Lúc này, ai dám mở đèn pin, người đó là mục tiêu sống.
Trong hỗn loạn, Mạc Cảnh Thịnh lờ mờ thấy một điểm sáng.
Anh hét lên: "Tản ra!"
Mọi người cảnh giác, tản ra bốn phía.
Đồng thời, sau lưng vang lên một tiếng "ầm" rất lớn, kèm theo là lửa nóng phừng phừng.
Một đợt khí mạnh đẩy mọi người ngã xuống.
May là nổ cũng không mạnh, lửa chỉ cháy trong phòng và chỉ có khí nóng tràn ra ngoài. Tuy cháy như vậy nhưng vẫn có người sau lưng bị bỏng, vô cùng nóng rát. Khi bọn họ bò dậy, trong phòng không còn bóng dáng người của tổ chức R.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...