Nới lỏng tay ra, anh kéo Cố Niệm qua.
Cố Niệm không đứng vững, mũi chân đụng vào mũi giày anh, cả người ngã vào lòng anh. Cố Niệm định đứng thẳng dậy nhưng cả người liền bị Sở Chiêu Dương ôm lấy, không chịu buông cô ra.
Sở Chiêu Dương cúi đầu, nhìn hai má đỏ ửng của cô liền hôn lên. Da đụng vào môi, mềm mềm lại đặc biệt nóng.
"Hôm nay không mặc mấy cái anh mua cho em sao?" Sở Chiêu Dương khàn giọng hỏi.
"Dĩ nhiên không!" Cố Niệm hai má đỏ ửng, phồng lên, "Sở Chiêu Dương, em không ngờ anh thật háo sắc!"
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc của anh, ai ngờ được trong đầu lại nghĩ nhiều như vậy.
"Chỉ đối với em." Giọng Sở Chiêu Dương giọng nói hồi phục lại sự đứng đắn, nhưng câu tiếp theo nói ra lại là, "Tối nay thay cho anh xem."
Cố Niệm nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng sau đó, cô liền nghe thấy Sở Chiêu Dương nói: "Anh muốn chính tay cởi cho em."
Cố Niệm: "..."
Thật sự đủ rồi!
Đứng đắn gì chứ!
Chính là cầm thú đội lốt người!
Lúc lốt người thì cẩn trọng tỉ mỉ, đến khóe miệng cũng không cho bạn kéo xuống. Nhưng một khi đã vào phòng, liền cởi bỏ bộ vest, vẻ mặt đầy háo sắc nhìn bạn, khiến mặt mũi bạn đỏ ửng.
Cố Niệm bị anh chọc đến thẹn quá hóa giận, đẩy anh ra nói: "Anh đừng có ở đây làm loạn, để tự em dọn."
Vừa nói vừa đẩy Sở Chiêu Dương ra ngoài.
Sở Chiêu Dương cũng không cản cô, nếu anh không bằng lòng, Cố Niệm sao có thể đẩy anh ra.
Đã bị cô đẩy ra đến cửa, Cố Niệm liền đóng cửa lại, Sở Chiêu Dương nói: "Đồ trang trí khác trong phòng, nếu em không thích thì chúng ta sẽ đến cửa hàng mua."
Nói xong thì anh bị Cố Niệm nhốt ngoài cửa.
Sở Chiêu Dương: "..."
Thật là, hiện giờ vẫn chưa kết hôn, vừa cho cô về sống chung, bản thân đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Địa vị gia đình có vẻ đáng lo ngại.
Anh vừa xoay người thì nhìn thấy thím Dư đi qua, nhìn thấy anh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Sở Chiêu Dương: "..."
Thím Dư cười "ha ha" hai tiếng, cậu chủ trong nhà sợ Cố Niệm, mọi người đều biết. Thật ra cũng không thể nói là sợ, chủ yếu là chiều chuộng, vì thế bất luận Cố Niệm làm gì, anh đều ngoan ngoãn nghe lời.
"..." Sở Chiêu Dương vào phòng khách, khi đi qua bên cạnh thím Dư, mặt lạnh lùng nói, "Cô ấy không nỡ để tôi giúp đỡ."
Thím Dư: "..."
Ha ha, không cần giải thích, bà hiểu hết.
Sở Chiêu Dương: "..."
Anh đi vào phòng khách, kết quả cũng không có gì làm, đi một vòng trong phòng khách xong thì đi vào phòng lúc trước Cố Niệm ở.
Phòng của khách bị dọn trống không, bàn trang điểm dời vào phòng anh, trong tủ còn một ít đồ, là đồ của mùa khác, tạm thời không dùng đến nên cũng không dọn qua. Nhưng nơi này đã thiếu hơi người hơn trước kia.
Ngược lại phòng anh thì có thêm bàn trang điểm của Cố Niệm. Trong tủ đồ có thêm đồ của Cố Niệm, toàn bộ cảm thấy khác hẳn.
Cố Niệm dọn dẹp xong, đấm vào tấm lưng mệt mỏi của mình. Mấy ngày này cô bị anh làm mệt mỏi, sức khỏe không tốt, chỉ mới làm chút việc mà đã mỏi lưng. Cố Niệm nghĩ đến lời của Sở Chiêu Dương liền cầm một bộ nội y mới mua lên.
Nó không thể xem là đúng sở thích của cô nhưng cũng không khác lắm. Ren đen thêu tinh tế, giữa mỗi vòng ren đều có lớp vải đen mỏng, có thể nhìn thấy da. Cũng không biết chất liệu mỏng manh này có thể che được bao nhiêu.
Cố Niệm không hiểu nổi trong đầu mình dây thần kinh nào không đúng, lại lấy cái này đi vào nhà tắm. Sợ Sở Chiêu Dương đột nhiên quay lại, cô liền khóa cửa nhà tắm mới thay đồ lót. Lan Viên đủ hơi ấm nên cô cũng không thấy lạnh.
Cô lấy hết dũng khí nhìn vào gương, thấy chỗ quan trọng đã bị che đi. Nhưng chỗ khác lúc ẩn lúc hiện, so với chỗ bị che đi lại toàn lộ ra khiến người ta đỏ mặt.
Đây rõ ràng là đồ lót gợi dục mà!
Cố Niệm vừa định thay, ngoài cửa truyền đến tiếng của Sở Chiêu Dương: "Niệm Niệm?"
Cố Niệm đã không kịp, chỉ có thể vội vàng mặc áo len vào, vừa cầm quần lên, vừa hét: "Em trong nhà tắm, sẽ ra ngay."
Cố Niệm nhanh chóng thu dọn, chỉnh sửa đầu tóc rồi đi ra. Cô đang mất tự tin nên cảm thấy ánh mắt của Sở Chiêu Dương nhìn cô cũng không đúng, dường như nhìn thấu cô. Cố Niệm chột dạ không mở mắt, không dám nhìn anh.
Cô nghe Sở Chiêu Dương nói: "Em xem còn chỗ nào không thích thì chúng ta đi đổi."
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, vội nhìn cả phòng, muốn tìm việc để bản thân làm, chuyển sự chú ý đi. Kết quả để cô phát hiện ra, phòng của Sở Chiêu Dương đều lấy màu lạnh làm chủ đạo, đen, xám, vừa cô đơn vừa lạnh lẽo.
Vì vậy lần đầu tiên cô bước vào liền cảm thấy trong này giống phòng mẫu vậy, Cố Niệm nhìn vào ga giường, nói: "Màu sắc lạnh quá, chúng ta đổi sang màu ấm đi?"
Sở Chiêu Dương không ý kiến.
Do đó hai người đi đến trung tâm mua sắm, đây là lần đầu cả hai đi mua đồ dùng gia đình.
Đồ trong nhà Sở Chiêu Dương đều là do kỹ sư thiết kế trực tiếp đi mua, đến cả ga giường anh cũng lười quản, kỹ sư thiết kế tìm một tấm hình cho anh xem, thấy ok thì liền đi mua.
Còn Cố Niệm, trong nhà đều do Mục Lam Thục lo, trung tâm mua sắm giá hơi mắc nên Mục Lam Thục đến chợ mua, chọn xong thì tự may ở nhà.
Nay hai người lại nắm tay đi đến khu đồ dùng gia đình.
Không biết có phải do cùng Cố Niệm đi dạo hay không mà Sở Chiêu Dương nhìn cái gì cũng thấy đẹp, dứt khoát nói: "Hay là bày trí lại hết cả nhà đi."
Cố Niệm cũng không suy nghĩ, vô thức nói: "Không cần, cũng không phải phòng tân hôn."
Vừa nói xong, Sở Chiêu Dương đã dừng lại.
Cố Niệm vẫn chưa nhận ra được mình vừa nói sai, kỳ quái dừng lại, ngẩng đầu nhìn liền thấy ánh mắt sáng rực của Sở Chiêu Dương, ngón tay cái xoa lên mu bàn tay cô: "Muốn phòng tân hôn?"
"..." Cố Niệm vội ngại ngùng nhìn anh, trong trung tâm mua sắm nhiều người qua lại, dường như ai cũng liếc qua bên này xem, vô cùng khó xử.
"Em không có ý đó, không muốn cùng anh mua phòng tân hôn gì cả." Cố Niệm vội giải thích, "Là vô tình nói mà thôi? Em cũng không ở thường xuyên, hơn nữa, đồ trong nhà vẫn còn tốt, đổi hết sẽ lãng phí lại phiền phức."
Kết quả, cô càng giải thích, Sở Chiêu Dương mặt càng u ám.
Cái gì mà không thường ở!
Cô còn nghĩ muốn bỏ đi sao?
Đột nhiên, anh không còn tâm trạng đi dạo nữa.
Cố Niệm cảm thấy kỳ lạ, sao anh không đi nữa?
Kết quả nhìn một lượt, cô thấy cách sau lưng Sở Chiêu Dương không xa có một bộ giường, màu vàng nhạt phối trên đường nét tao nhã đơn giản, không quá rực rỡ, nhìn trẻ con nhưng cũng rất ấm.
Cố Niệm kéo Sở Chiêu Dương: "Em thấy cái đó không tệ, chúng ta đi xem."
Sở Chiêu Dương kéo Cố Niệm quay lại: "Không đi, đi thôi."
Cố Niệm lúc này mới nhìn ra, Sở Chiêu Dương lại nổi giận.
Người đàn ông này lại giận cái gì không biết!
"Anh giận rồi hả?" Cố Niệm kỳ lạ hỏi.
Sở Chiêu Dương mặt đầy khó chịu, không nói lời nào.
Cố Niệm: "..."
Cái tật một khi tức giận thì không nói gì này, sớm muộn gì cũng phải sửa cho anh.
"Không vui cái gì thế?" Cố Niệm nghĩ một hồi cũng không hiểu, câu nào của mình đã nói sai, "Chiêu Dương?"
Sở Chiêu Dương liếc cô: "Không muốn ở thường xuyên?"
"Chao ôi, em không phải ý đó." Cố Niệm vội giải thích, "Không phải anh nói sao? Đợi mẹ trở về thì em sẽ về bên đó cùng mẹ. Bà ấy sống một mình em không yên tâm."
Mặt Sở Chiêu Dương xem như đã tốt hơn, không thèm nói gì kéo Cố Niệm qua chỗ cô vừa nói.
Cố Niệm sờ vào chất liệu cảm thấy rất dễ chịu, kiểu dáng Sở Chiêu Dương cũng thấy ổn, do đó quyết đoán chọn cái này.
Cố Niệm ánh mắt dời đi liền thấy ngay một bộ bên cạnh, nhưng không trải lên giường mà chỉ trưng bày để trong túi, trên hộp in hoa văn. Màu xanh đậm giống như màu bầu trời sao, một cặp đôi hoạt hình nằm phía trên, đắp chăn, dựa vào nhau.
Cố Niệm lập tức nghĩ đến viễn cảnh cùng Sở Chiêu Dương nằm trên giường cùng đắp cái chăn đó.
Rất ấm.
"Lấy cả bộ này."
Sở Chiêu Dương: "..."
Cái chăn hoạt hình như vậy, anh có chút không dám nhìn thẳng. Chỉ là đã đồng ý để Cố Niệm chọn nên Sở Chiêu Dương cũng không cách nào nói gì.
Cố Niệm vui vẻ kéo anh đi trả tiền, còn nói: "Về giặt xong sẽ lập tức đổi cái này."
"..." Mắt Sở Chiêu Dương nhìn bộ ga giường được gói lại, im lặng gật đầu.
Cố Niệm ánh mắt dời đi liền thấy ngay một bộ bên cạnh, nhưng không trải lên giường mà chỉ trưng bày để trong túi, trên hộp in hoa văn. Màu xanh đậm giống như màu bầu trời sao, một cặp đôi hoạt hình nằm phía trên, đắp chăn, dựa vào nhau.
Cố Niệm lập tức nghĩ đến viễn cảnh cùng Sở Chiêu Dương nằm trên giường cùng đắp cái chăn đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...