“Anh đừng vì vội trở về mà làm việc bất chấp ngày đêm đó, em ở nhà không sao cả, anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.” Giọng Cố Niệm chứa sự lo lắng và đau lòng sâu sắc.
Đôi môi Sở Chiêu Dương mím chặt, run run, mắt đỏ như sắp chảy máu vậy, bên trong còn ngân ngấn nước.
“Được.” Sở Chiêu Dương khàn giọng trả lời.
“Giọng nói của anh thật sự không ổn.” Cố Niệm nhíu mày, “Có phải lại bị cảm rồi không, bản thân anh mà còn không biết sao? Uống nước nhiều một chút, nếu bây giờ không phải làm việc, thì mau đi nghỉ ngơi đi.”
Sở Chiêu Dương trả lời một tiếng rồi kết thúc cuộc gọi.
Anh cúi đầu, nhìn về phía văn kiện bị đặt sang một bên kia, lại gọi một cuộc gọi đi: “Tra cho tôi một người, Cố Lập Thành.”
Hà Hạo Nhiên kinh ngạc: “Đây... Đây không phải là ba của Cố Niệm sao? Ngài điều tra ông ấy làm gì?”
“Bảo cậu tra thì cứ tra.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
Hà Hạo Nhiên rùng mình, vội vã nói: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Hà Hạo Nhiên vẫn vô cùng khó hiểu nhìn chằm chằm điện thoại.
Không lẽ tổng giám đốc và Cố Niệm xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nhưng rõ ràng lúc xuống máy bay vẫn còn rất tốt mà, lúc ở Nam Thành còn liều mạng làm việc để có thể về sớm một chút nữa. Chỉ cần là Cố Niệm gọi đến, nét mặt Sở Chiêu Dương bất luận trước đó có nghiêm túc đến mấy cũng nhanh chóng trở nên dịu dàng, khiến các đồng nghiệp và khách hàng ở Nam Thành đều bị dọa phát khiếp.
Sau khi xuống máy bay, đây cũng là lần đầu tiên không trực tiếp về công ty, mà lại về nhà tắm rửa chải chuốt, chuẩn bị đi đón Cố Niệm. Chuyện còn chưa được bao lâu, không lẽ sau khi đón Cố Niệm, hai người cãi nhau sao?
Nhưng cũng không đến mức điều tra ba của Cố Niệm chứ.
Dù cho đầy một bụng nghi vấn, Hà Hạo Nhiên cũng biết, chuyện của cấp trên, bản thân không thể nhúng tay, cũng không thể hỏi thăm nhiều. Sở Chiêu Dương bảo cậu làm cái gì, thì làm cái đó.
Đúng lúc này, không ngờ Cố Niệm lại gọi đến.
Hà Hạo Nhiên bây giờ cơ hồ có thể khẳng định, hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi. Sở Chiêu Dương lại giở tật xấu có chuyện gì cũng không nói, nên Cố Niệm phải chạy đến hỏi cậu.
Nhưng Hà Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, gần đây cũng chẳng có việc gì cần giấu Cố Niệm cả.
Hà Hạo Nhiên vẫn ôm một bụng nghi ngờ bắt máy, ngữ khí thoải mái nói: “Cố Niệm, có chuyện gì vậy?”
“Trợ lý Hà, anh giúp tôi chú ý đến Sở Chiêu Dương một chút nhé, hình như anh ấy bị ốm rồi.” Cố Niệm nói.
“Hả?” Hà Hạo Nhiên bấy giờ càng không rõ, thái độ này, cũng không giống đang cãi nhau.
Nhưng cậu và Sở Chiêu Dương vừa tách nhau ra không bao lâu, tổng giám đốc đâu có bị ốm đâu.
Hà Hạo Nhiên chưa nói gì, đã nghe thấy Cố Niệm nói: “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy, giọng của anh ấy không được đúng lắm, hình như bị cảm rồi, lát nữa cậu đi thăm anh ấy thử xem, đừng để anh ấy làm việc mệt quá, bảo anh ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, uống nhiều nước vào. Nếu thật sự bị cảm rồi thì phải mau chóng uống thuốc, không được cố chịu. Đừng vì muốn về sớm, ở bên đó liều mạng làm việc.”
Hà Hạo Nhiên ngây người, Cố Niệm vẫn chưa biết Sở Chiêu Dương đã trở về sao?
Sở Chiêu Dương không phải nói muốn đi đón Cố Niệm sao?
Giờ này, chắc Cố Niệm cũng đã tan ca rồi.
Hà Hạo Nhiên không nhịn được hỏi: “Phải rồi, cô đã tan làm chưa?”
“Ừm, đang trên đường về nhà, sao thế?” Cố Niệm thấy là lạ hỏi.
“Không có gì.” Hà Hạo Nhiên lắc đầu, không ngờ Sở Chiêu Dương lại bảo cậu điều tra Cố Lập Thành, cũng không nói với Cố Niệm.
Xem ra, Sở Chiêu Dương vốn không đi đón Cố Niệm, còn nói với Cố Niệm anh vẫn chưa về.
Còn về việc vì sao lại thế, Hà Hạo Nhiên không nghĩ ra được, nhưng chắc chắn có liên quan đến ba của Cố Niệm.
Thế nên, Hà Hạo Nhiên nói: “Cô yên tâm đi, giờ tôi sẽ qua thăm tổng giám đốc, lát nữa sẽ báo lại tình hình cho cô.”
Cố Niệm cười nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì, không cần cảm ơn.” Hà Hạo Nhiên cúp máy.
***
Sở Chiêu Dương xem từng trang từng trang nội dung trong văn kiện, đến mức sắp có thể đọc thuộc lòng luôn rồi.
Vì muốn khiến anh tin tưởng, bên trong còn nói rõ chi tiết khi anh bị bắt cóc, bao gồm nguyên nhân, những hành hạ mà anh đã gánh chịu và kết cục của bọn bắt cóc đó nữa.
Người gửi văn kiện này cho anh, hiển nhiên cũng là người biết việc.
Năm đó, tám tên bắt cóc chạy thoát hai tên, sáu tên còn lại sau khi bị bắt đã lần lượt chết trong ngục.
Người này có thể là một trong số hai tên đã chạy thoát?
Sở Chiêu Dương rất hi vọng đây là Cố Lập Thành gửi.
“Anh!” Giọng nói Sở Điềm vang lên từ ngoài hành lang.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương nghiêm lại, vội vã đút văn kiện vào ngăn kéo.
Trong nháy mắt lúc anh đóng ngăn kéo lại, vừa hay Sở Điềm cũng đẩy cửa bước vào thư phòng.
“Sao thế?” Sở Chiêu Dương điềm nhiên như không lạnh mặt hỏi.
“Em đến thăm Cà Ri, lúc đến nghe thím Dư nói anh đi công tác về rồi.” Sở Điềm hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên bước vào thư phòng, rất tự nhiên ngồi xuống sô pha, “Anh về lúc nào vậy?”
“Vừa mới.” Sở Chiêu Dương trả lời ngắn gọn, trong đầu đều là chuyện của Cố Lập Thành, có hơi không để ý đến cô.
Sở Điềm chớp chớp mắt, nhìn anh cả nửa ngày.
Vào lúc Sở Chiêu Dương còn tưởng bản thân che đậy chưa đủ tốt, không biết có phải đã bị cô nhìn ra gì rồi không, thì nghe Sở Điềm hỏi: “Anh không đi gặp Cố Niệm à? Không phải chứ, anh với Cố Niệm dính chặt như keo thế, vừa xuống máy bay không phải nên lập tức bay đến chỗ Cố Niệm sao?”
Trong lòng Sở Chiêu Dương chua xót, Sở Điềm nói không sai chút nào.
Trước đây anh đúng là như thế.
“Còn có việc phải làm.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói.
Sở Điềm bĩu môi: “Được rồi, vậy em không làm phiền anh nữa.”
Nói xong, Sở Điềm liền đi ra ngoài.
Sở Điềm ở bên ngoài chơi với Cà Ri một lúc rồi mới đi.
Sở Chiêu Dương bước ra khỏi thư phòng, hỏi Thím Dư: “Nó đi rồi à?”
“Vâng ạ.” Thím Dư nói, “Nói là còn có việc, không ở lại ăn cơm. Cậu chủ, cơm tối sắp xong rồi.”
Sở Chiêu Dương gật gật đầu, xoay người đến toilet hứng một chậu nước, rồi trở về thư phòng.
Đặt chậu nước trước sô pha, trên tay anh còn cầm văn kiện và bật lửa.
Tay anh siết chặt văn kiện, đánh bật lửa, ngọn lửa từ từ tiến đến gần một góc văn kiện.
Sau đó, văn kiện liền bốc cháy.
Phần mép cháy đen không ngừng biến thành bột rơi xuống nước.
Mãi cho đến khi tất cả nội dung văn kiện đều bị cháy hết, chỉ còn lại góc trắng in hằn dấu ngón trỏ của anh, bấy giờ anh mới buông tay, vứt phần góc còn lại vào chậu nước.
Sau đó, anh cầm bức ảnh của Cố Lập Thành lên.
Anh cũng không dám chắc chắn, đây chính là Cố Lập Thành.
Ông ta là một trong số mấy tên bắt cóc năm xưa, điều này anh biết, nhưng lỡ như đối phương muốn gạt anh đây là Cố Lập Thành thì sao?
Nhưng, bất luận ông ta là ai, Sở Chiêu Dương cũng không muốn giữ lại ảnh.
Ác mộng năm đó, anh vẫn không muốn nhớ đến. Sự tồn tại của bức ảnh chỉ luôn nhắc nhở anh. Nhưng anh không cần ảnh, cũng có thể nhớ rõ dáng vẻ từng tên năm xưa đã bắt cóc anh.
Thế nên, bức ảnh đó anh cũng đốt đi, rồi vứt vào chậu nước.
Thím Dư bước đến gõ cửa, đứng bên ngoài nói: “Tiên sinh, bữa tối xong rồi.”
Sở Chiêu Dương hít sâu vào một hơi, bước đến mở cửa.
Anh nói với Thím Dư: “Chậu nước đó... đổ đi.”
Thím Dư gật đầu, đợi sau khi Sở Chiêu Dương bước ra khỏi phòng, thím mới bước vào bê chậu nước lên.
Nước bên trong đã bị văn kiện cháy đen nhuộm đục, phát ra mùi cháy nồng.
Trong lòng Thím Dư thấy kỳ quái một lúc, rồi bê chậu nước vào toilet đổ đi.
***
Buổi tối, Cố Niệm đang tập hít đất trong phòng thì nhận được điện thoại của Sở Điềm.
“Người bận rộn, sao lại nhớ mà gọi điện cho tớ vậy?” Cố Niệm dừng lại, vẫn còn thở hổn hển, ngồi dậy, cười nói.
Khoảng thời gian này không biết Sở Điềm bận rộn chuyện gì, cũng ít liên lạc với cô hơn.
“Hi hi, tớ đến báo cho cậu một tin tốt.” Sở Điềm cười nói.
Cố Niệm hiếu kỳ, có thể có tin tốt gì mà Sở Điềm biết nhưng cô lại không biết chứ?
“Tin tốt gì thế?” Bản thân Cố Niệm cũng bắt đầu hiếu kỳ.
“Hi hi, tớ phải hỏi cậu trước, cậu nhớ anh tớ rồi phải không?” Sở Điềm cười hề hề hỏi.
Cố Niệm liền đỏ mặt.
Lần này, thời gian Sở Chiêu Dương đi công tác hơi dài, cô thật sự rất nhớ anh.
Không thấy Cố Niệm nói gì, Sở Điềm nói: “Hi hi, mắc cỡ rồi à? Tớ biết mà, cậu chắc chắn nhớ anh tớ rồi.”
“Vậy cậu biết chuyện gì mà tớ không biết thế?” Cố Niệm đỏ mặt hỏi.
“Đương nhiên, chắc là anh tớ muốn dành cho cậu một bất ngờ, nhưng vẫn bị tớ phát hiện, nên tớ báo trước cho cậu. Nhưng, cậu cứ giả vờ như không biết nhé.” Sở Điềm nói.
Cố Niệm càng thêm tò mò, trong lòng bị câu nói Sở Điềm làm cho ngứa ngáy: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Hôm nay anh tớ trở về rồi. Nhưng vẫn còn đang bận việc nên chưa đi gặp cậu. Tuy nhiên tớ nghĩ, anh ấy chắc chắn muốn tạo bất ngờ cho cậu. Nếu đột nhiên anh ấy xuất hiện, cậu cứ vờ như không biết nhé, tuyệt đối không được nói với anh ấy là tớ nói cậu biết đó, bằng không anh ấy chắc chắn sẽ đánh chết tớ.” Sở Điềm vội vã nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...