Sau đó, nó vấp phải chân anh mà ngã vật ra, xong lại bắt đầu không ngừng lăn lộn bên chân anh, cọ cọ cái lưng lông xù của nó.
Thím Dư nghe thấy tiếng động cũng vội vã bước ra, nhìn thấy dáng vẻ của Cà Ri bèn bật cười.
“Cậu chủ, lúc cậu không ở nhà, cô Cố thường đến thăm Cà Ri.” Thím Dư mỉm cười nói.
Sở Chiêu Dương xoa đầu Cà Ri, nhắc đến Cố Niệm, ánh mắt anh càng ôn hòa hơn.
Anh giơ tay xem thời gian một cái, đi thay quần áo, sửa soạn một chút rồi đi đón Cố Niệm.
“Đúng rồi, sáng nay, có chuyển phát nhanh gửi đến cho cậu một văn kiện, tôi để ở thư phòng rồi.” Thím Dư nói.
Sở Chiêu Dương gật gật đầu, về phòng thay quần áo nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Nếu là chuyện công ty, những văn kiện đó nên gửi đến Sở Thiên, do Hà Hạo Nhiên xử lý trước, chứ không đưa thẳng đến nhà anh được.
Còn nếu là chuyện riêng, anh càng không biết có văn kiện gì.
Anh khẽ nhíu mày, chuyện này thật kỳ quái, cứ khiến anh bất an.
Thế nên, trước khi xuất phát đến đón Cố Niệm, anh rẽ vào thư phòng.
Trên bàn vô cùng sạch sẽ, không có văn kiện nào để hỗn độn, thế nên văn kiện chuyển phát nhanh đặt trên bàn càng dễ thấy hơn.
Sở Chiêu Dương bước qua, cầm văn kiện lên.
Hóa đơn chuyển phát bên trên không điền rõ thông tin người gửi, cả họ tên cũng chỉ có một chữ ký qua loa, không nhất định thật sự tồn tại trong tên của người gửi văn kiện.
Ngoài điểm này, số điện thoại sau khi sao chép cũng không rõ ràng, có mấy số đã bị mờ mất.
Sở Chiêu Dương nhíu mày nghi ngờ, bóc bìa cứng của văn kiện chuyển phát ra, lấy một túi giấy dai từ bên trong.
Túi giấy đã được đóng sáp.
Cách lớp giấy dai cũng có thể sờ được bên trong quả là một tệp văn kiện rất dày.
Sở Chiêu Dương xé túi giấy dai lấy phần văn kiện bên trong ra. Khi xem rõ nội dung trong văn kiện, trong hai tròng mắt Sở Chiêu Dương, con ngươi bỗng co rút lại.
Tay anh siết chặt vào bên mép của văn kiện, ngón trỏ vô thức để lại dấu hằn trên mặt giấy. Cùng với tiếng ma sát “sột soạt sột soạt”, mặt giấy bên ngón tay cái đã bị anh vò đến nhàu nhĩ.
Nội dung viết trên văn kiện đó nói về ba của Cố Niệm, Cố Lập Thành. Ông ta chính là một trong số những phạm nhân năm xưa bắt cóc anh, đến nay vẫn đang lẩn trốn.
Đầu óc Sở Chiêu Dương bấy giờ hoàn toàn trống rỗng.
Nội dung trên đó, một chữ anh cũng không tin, không nghĩ sẽ tin, cũng không muốn tin.
Toàn thân anh rét run, giống như trở về không gian âm u, ẩm ướt, không nhìn thấy mặt trời năm xưa. Xung quanh văng vẳng tiếng cười nhạo của bọn người đó, lấy một đứa trẻ ra để trút giận, ẩu đả, nhục mạ, chẳng hề cảm thấy không thỏa đáng.
Sở Chiêu Dương đột nhiên ôm bụng, dạ dày đau thắt lại. Giống như lúc 7 tuổi phải ăn bánh bao đã cứng như đá, chẳng còn chút hơi nước nào. Bánh bao cứng rất khó nuốt, ma sát vào cổ họng của anh. Cứ ăn mãi món ăn đó, yết hầu non yếu của một đứa trẻ căn bản không thể chịu nổi, cổ họng sưng đỏ, cả uống một ngụm nước cũng rất khó khăn, dạ dày cũng bị hỏng nghiêm trọng, mỗi ngày đều rất đau. Cộng thêm uống những thứ nước không sạch sẽ, vừa lạnh vừa dơ. Sau đó không chỉ dạ dày đau, anh còn bắt đầu nôn mửa, không nuốt được bất kỳ thứ gì nữa.
Giờ phút này, Sở Chiêu Dương như quay trở về khi đó.
Anh ngã ngồi lên sô pha, ôm lấy yết hầu và dạ dày, toàn thân lạnh cóng.
Một bức ảnh rơi ra từ tập văn kiện trong tay anh, bay vài vòng trong không trung, rồi rơi xuống đất.
Sở Chiêu Dương máy móc khom lưng, nhặt bức ảnh lên. Trong hình là hộ chiếu của một người trẻ tuổi chừng 25, 26 tuổi. Mơ hồ, có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Niệm từ trên mặt người đàn ông trẻ đó.
Sau lưng bức ảnh viết ba chữ “Cố Lập Thành”.
Ba của Cố Niệm, chính là một trong những người năm xưa đã giày vò anh, khiến ác mộng cứ mãi đeo bám anh, tạo thành ám ảnh mãi mãi không thể phai mờ trong đời anh.
Ý niệm này cứ quanh quẩn không thể xóa nhòa trong đầu anh.
Nhìn thấy bức ảnh này, anh vẫn không quên được.
Người đàn ông này quả là anh đã từng thấy qua, chính là một trong những tên đã bắt cóc anh. Tuy lúc đó, anh mới 7 tuổi nhưng phần ký ức đó quá sâu sắc, từng gương mặt đó, anh đều nhớ rất rõ ràng, mãi mãi không quên được.
Anh còn nhớ, người đàn ông đó rất ít nói.
Đa phần thời gian, bọn bắt cóc khác tụm nhau lại cùng nói chuyện, chém gió, thậm chí nói về những chuyện hài thô tục, khoe khoang bản thân đàn ông thế nào, ông ta cũng chưa từng xen vào. Bất luận đề tài gì, người đàn ông đó cũng chưa từng tham gia thảo luận. Ông ta dường như hoàn toàn xa lạ với bọn người kia, một mình ở một góc, có lúc cứ lẳng lặng nhìn anh.
Lúc bọn người kia giày vò anh, người đàn ông đó không tham dự, nhưng cũng không ngăn cản.
Ban đầu, bọn người đó hành hạ anh, anh còn phản kháng. Nhưng sau đó có một ngày, ông ta nói với anh: “Đừng phản kháng nữa, càng phản kháng, càng bị giày vò nhiều hơn. Bất luận là nỗi đau trong lòng hay nỗi đau thể xác. Nhóc thành thật phối hợp còn có thể dễ chịu hơn một chút.”
Sau đó, anh đã thật sự làm thế.
Bọn người đó giày vò cũng chẳng hề giảm đi chút nào.
Có lẽ, cố gắng khiến trái tim bản thân lớn mạnh hơn, giày vò mà tinh thần gánh chịu quả là không còn nặng nề như trước nữa.
Có lúc, anh cảm thấy người đàn ông này là một người tốt.
Vì ông ta đã nhắc nhở anh.
Nhưng sau đó có một lần, lúc bị bọn người đó hành hạ, anh đã khóc, hướng về người đó cầu xin giúp đỡ. Nhưng ông ta vẫn giữ vẻ mặt chết lặng, bất động không nói gì, chỉ ở một bên lạnh lùng đứng nhìn.
Không ngăn cản họ cũng không tham dự vào đó.
Còn những người khác thì chê cười anh: “Đừng cầu xin nữa, mày thật sự tin rằng gã là một người tốt sao? Gã không giúp mày đâu! Tưởng rằng gã nói với mày mấy câu, mày thật sự được gã giúp đỡ sao? Cho mày hi vọng rồi khiến mày thất vọng, đó mới là sự giày vò chân chính với mày!”
Từ sau đó, anh đã triệt để tê liệt, không hề cầu xin bất kỳ ai khác.
Những tên đó đã cho anh biết rõ, lạnh lùng cũng là một kiểu giày vò.
Sở Chiêu Dương nhắm mắt, trong đầu hiện lên gương mặt của Cố Niệm. Dáng vẻ cô mỉm cười vừa ngọt ngào vừa ấm áp nhìn anh, dáng vẻ lúc khẩn trương lo lắng cho anh, dáng vẻ vì anh che giấu sự nguy hiểm khiến cô giận anh.
Dáng vẻ bị anh hôn khiến đôi mắt có phần mông lung, đôi môi xinh xắn.
Dáng vẻ vừa xấu hổ, ngượng ngùng vừa yêu kiều nép vào lòng anh.
Những dáng vẻ đáng yêu đó cứ luân phiên thay đổi trong đầu anh.
Từ từ, gương mặt Cố Niệm dần trở nên mơ hồ, thay bằng gương mặt của Cố Lập Thành.
Khung cảnh trong đầu lại một lần nữa biến thành căn phòng đen kịt, dơ bẩn, lại cũ nát.
Hai tay Sở Chiêu Dương siết chặt lại, bấu vào đùi mình, khóe mắt dần ẩm ướt. Nước mắt thấm ướt bờ mi, từ từ lăn dài xuống.
Rất lâu sau, điện thoại đột nhiên reo lên.
Sở Chiêu Dương chậm rãi mở mắt, hai tay giơ lên mặt mình, chùi chùi vài cái, lau sạch nước mắt còn sót lại trên khóe mắt và lông mi. Nhưng đôi mắt anh vẫn đỏ ngầu. Anh lấy di động ra xem, là Cố Niệm gọi đến.
Sở Chiêu Dương nắm chặt lấy di động.
Bây giờ, anh vẫn không biết những thứ trong văn kiện đó nói rốt cuộc là thật hay giả, vẫn cần chứng thực lại. Anh không muốn tin những điều kia, cực kỳ hi vọng những chuyện ấy đều không phải sự thật!
Nhưng, nhất thời, anh vẫn không thể đối mặt với Cố Niệm. Có điều việc đã đến nước này, anh cũng không nỡ khiến Cố Niệm lo lắng cho anh, vì không liên lạc được mà sợ anh xảy ra chuyện.
Ổn định lại cảm xúc của mình, Sở Chiêu Dương bắt máy.
“Chiêu Dương.” Từ đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói dịu dàng của Cố Niệm.
Lúc này trong lòng Sở Chiêu Dương rất loạn, không biết nên nói gì với cô. Anh hoàn toàn không thể dùng thái độ như bình thường đối mặt với cô, cũng không có cách nào điềm nhiên như không có gì.
Nếu đối với người khác, Sở Chiêu Dương có thể giả vờ như không biết, khiến người khác không nhìn ra chút sơ hở nào. Nhưng đối phương là Cố Niệm, là người anh mãi mãi không muốn ngụy trang, không muốn hư tình giả ý, để ứng phó với cô.
Khó xử, Sở Chiêu Dương cũng chỉ đành phát ra một tiếng: “Ừm.”
“Em tan ca rồi, anh đã ăn gì chưa?” Cố Niệm hỏi.
Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ một cái, giọng nói khô khốc: “Vẫn chưa.”
Nghe thấy giọng anh khác lạ, Cố Niệm nhíu mày: “Sao thế? Anh bị bệnh à? Em nghe thấy giọng anh không đúng lắm.”
“Không có.” Sở Chiêu Dương càng nghe giọng cô, trong lòng càng đau nhói.
“Vậy do anh làm việc mệt quá phải không?” Cố Niệm không nhận thấy cảm xúc khác thường của Sở Chiêu Dương.
Trước kia, mặt đối mặt, cô có thể nhìn thấy biểu cảm của anh, anh nói cũng nhiều hơn. Nhưng chỉ cần là gọi điện thì anh lại nói ít đi rất nhiều.
“Ừm.” Sở Chiêu Dương lại khó khăn trả lời.
Anh giơ tay sờ sờ yết hầu, không biết vì sao lại rất đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...