Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Hướng Dư Lan thở phào nhẹ nhõm: “Không biết thì tốt. Bên phía Cố Niệm... Dù gì hai đứa nó vẫn chưa đến mức muốn kết hôn, hai chúng ta cũng không cần đứng ra ngăn cản sớm như thế, uổng công làm tiểu nhân.”

Sở Gia Hoành cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Cũng tại bà, cứ nghiêm trọng hóa chyện Cố Niệm. Một con bé bình thường như vậy sao có thể vào được cửa nhà chúng ta chứ. Từ đầu đến cuối, tôi vốn chẳng xem trọng nó. Chiêu Dương thích thì cứ ở bên con bé một thời gian, yêu đương gì đó, cũng sẽ đến lúc phải chia tay. Chiêu Dương mới lần đầu yêu đương, sau này gặp được người tốt hơn, nó sẽ biết thôi.”

“Tôi cũng không phải quá xem trọng Cố Niệm.” Hướng Dư Lan giải thích, “Chỉ là tôi cảm thấy, từ sau khi ở cùng cô ta, sự thay đổi của Chiêu Dương đúng là rất rõ ràng. Khoảng thời gian này thậm chí so với nỗ lực mấy mươi năm trước kia của chúng ta còn tốt hơn nhiều.”

Nói đến đây, Hướng Dư Lan cũng rất hụt hẫng.

Làm cha mẹ, vì bệnh tình của Sở Chiêu Dương đã cố gắng mấy mươi năm, ngược lại không bằng một cô cảnh sát nhỏ quen biết chưa bao lâu.

Chuyện này sao có thể khiến bà an lòng được chứ?

“Nhưng vẫn có thể khiến Chiêu Dương phát triển theo chiều hướng tốt, nên tôi cũng không ngả bài với nó. Xem như con bé là một hộ lý tận chức tận trách, giúp Chiêu Dương hồi phục, triệt để vượt qua quá khứ. Đợi sau khi Chiêu Dương khỏi hẳn, con bé sẽ không còn giá trị lợi dụng, chúng ta tự nhiên không cần dung túng nó nữa. Bây giờ, cứ nhắm một mắt mở một mắt vậy.”

Sở Gia Hoành gật đầu: “Câu này của bà tôi đồng ý.”

“Thôi không nói đến chuyện Cố Niệm nữa, nhắc đến là thấy phiền rồi.” Hướng Dư Lan vẻ mặt đầy bất mãn, “Cô gái ông nói nhờ lão gia tử giới thiệu cho thế nào?”

Lão gia tử của Sở gia đức cao vọng trọng, bất luận là nhân mạch hay địa vị, Sở Gia Hoành đều khó mà sánh nổi.

Lúc lão gia tử còn chưa thoái vị thường nói một câu: “Năng lực của Sở Gia Hoành nếu được một nửa của Sở Chiêu Dương thì ông cũng yên tâm rồi.”

Nhưng lúc Sở Gia Hoành kế thừa vị trí gia chủ, những người trong tộc cũng ngầm nói, năng lực của Sở Gia Hoành chỉ bằng được một hai phần của lão gia tử mà thôi.

Câu nói này, bản thân Sở Gia Hoành cũng biết và cũng thừa nhận.

Chỉ là, ông vẫn mãi canh cánh trong lòng vì câu nói của lão gia tử nói ông không bằng Sở Chiêu Dương.

Đây cũng là nguyên nhân khiến ông vốn không thân thiết với Sở Chiêu Dương.

“Cũng không thể nói là giới thiệu, chỉ là lúc nói chuyện với lão gia tử, lão phu nhân có nói một câu, Chiêu Dương tuổi tác cũng không nhỏ nữa, mắt thấy mấy đứa con của Tô gia, Tề gia, và Yên gia đều đã kết hôn sinh con, lão phu nhân vô cùng ngưỡng mộ, cũng bắt đầu lo lắng cho Chiêu Dương rồi. Lão gia tử liền nhắc đến con gái một người bạn cũ của ông vừa về nước, cũng có quen biết với Chiêu Dương, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.” Sở Gia Hoành đặt tách trà xuống, nói.

“Ờ?” Hướng Dư Lan suy nghĩ một lúc, “Không lẽ là Minh Ngữ Đồng?”


“Không sai, chính là con bé, nghe lão gia tử nhắc đến con bé, tôi cũng rất bất ngờ. Vốn tưởng đã nhiều năm rồi, con bé sẽ không trở về nữa.” Sở Gia Hoành gật đầu nói.

“Quan hệ giữa con bé và Chiêu Dương đúng là không tệ.” Hướng Dư Lan gật đầu.

Đương nhiên, không tệ ở đây là khi so với những người con gái khác.

Sở Chiêu Dương vốn không qua lại với phụ nữ, rất ít giao lưu. Nhưng vì quan hệ bạn tốt giữa lão gia tử và Minh lão gia, trước đây ở nhà cũ, Sở Chiêu Dương đúng là thường xuyên gặp mặt Minh Ngữ Đồng.

Hai đứa cũng đều học ở Tắc Hạ Học Phủ, lúc Minh Ngữ Đồng học cấp hai mới cùng người nhà đến nước M.

Lúc đó, Minh Ngữ Đồng cũng xem như là một trong số ít người có thể nói chuyện với Sở Chiêu Dương.

“Năm nay con bé chắc cũng đã 30 rồi nhỉ?” Hướng Dư Lan tính thử, “Tuổi tác có phải có hơi lớn không?”

“Nhỏ hơn Chiêu Dương là được, bây giờ phụ nữ 30 tuổi cũng không phải là tuổi tác lớn gì mấy. Huống hồ con bé có năng lực, không giống với Giang Hướng Tuyết. Chỉ dựa vào Minh gia, con bé đã đủ bỏ xa Giang gia mấy con phố rồi. Có thể khiến lão gia tử khen không ngớt lời, Minh Ngữ Đồng bất luận là nhân phẩm, hay năng lực, tự nhiên đều cao hơn Giang Hướng Tuyết rất nhiều.” Sở Gia Hoành phân tích cho Hướng Dư Lan nghe, “Thế nên lần này, bà cứ yên tâm đi.”

“Nhưng trải qua lần của Giang Hướng Tuyết, dù cho chúng ta tìm lý do gì khác cũng không thể gạt Chiêu Dương đi xem mắt thêm lần nào nữa.” Hướng Dư Lan lo lắng nói.

“Chuyện này bà không cần lo lắng.” Sở Gia Hoành tự rót thêm cho mình tách trà, “Minh gia có giao tình rất tốt với nhà chúng ta, lần này Minh Ngữ Đồng về nước, đầu tiên chắc chắn sẽ đến thăm lão gia tử. Bất luận là lão gia tử gọi Chiêu Dương về nhà cũ hay là Minh Ngữ Đồng chủ động tìm Chiêu Dương ôn chuyện cũ, bà còn sợ chúng nó không có cơ hội gặp nhau sao?”

“Cũng đúng.” Hướng Dư Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Chiêu Dương để ý đến Cố Niệm, không phải chính vì bản thân nó chưa từng qua lại với phụ nữ sao? Là Cố Niệm đó may mắn gặp được nó. Đợi Chiêu Dương tiếp xúc thêm nhiều người khác, tự nhiên sẽ biết Cố Niệm kia vốn không là gì cả.”

***

Từ khi Sở Chiêu Dương đi công tác, tài xế của anh là Lục Thành Nghiệp mỗi ngày đều đến cục cảnh sát đón Cố Niệm tan ca.

Dù cho Cố Niệm gặp phải án cần tăng ca, trừ khi cô ngủ lại ở cục cảnh sát, bằng không bất luận trễ đến mấy, Lục Thành Nghiệp cũng sẽ đến đón.

Mỗi ngày đều như thế, rất khoa trương.

Cố Niệm vốn không phải một người thích khoe mẽ, thế nên mỗi ngày đối mặt với những ánh mắt ngưỡng mộ hay đố kỵ của đồng nghiệp, áp lực của Cố Niệm cũng rất lớn.

Ngôn Sơ Vi nhìn Cố Niệm cúi đầu vội vàng lên xe, không kiềm nổi hừ lạnh: “Được lợi còn giả vờ khoe mẽ! Rõ ràng trong lòng vui chết được, còn giả vờ gì chứ!”


Mỗi ngày đều làm những chuyện khoa trương đó nhưng suốt ngày cứ giả vờ khiêm tốn, thật ghê tởm!

Cố Niệm vốn không biết những suy nghĩ này trong lòng Ngôn Sơ Vi, dù có biết cũng không để ý.

Do Sở Chiêu Dương đặc biệt dặn dò, Lục Thành Nghiệp mỗi ngày đều đưa Cố Niệm đến tận cửa nhà.

Cố Niệm đứng ở cửa nói tạm biệt với Lục Thành Nghiệp, trở về phòng ngủ. Sau khi mở đèn, cô lại thở dài một tiếng bước trở về phía cửa, mở cửa bước ra ngoài. Cố Niệm nhìn xung quanh, đôi lông mày hơi nhíu lại. Cô cứ có cảm giác có ai đó đang lén lút nhìn cô từ xa, theo dõi cô.

Cô không nói với Lục Thành Nghiệp, chỉ vì sợ Lục Thành Nghiệp sẽ nói với Sở Chiêu Dương khiến anh đang công tác bên ngoài cũng vì thế mà phân tâm.

Hơn nữa, cô vốn cũng không chắc chắn. Cô không muốn lấy chuyện không chắc chắn ra khiến Sở Chiêu Dương ở bên ngoài cũng không an tâm.

“Đi theo tôi suốt quãng đường rồi, ra đi!” Cố Niệm lớn tiếng nói.

Cô đang đánh cược, có phải có người đang theo dõi cô không.

Mấy giây trôi qua, từ trong góc tối bước ra một người.

Lại là Ngôn Luật!

Sắc mặt Cố Niệm thay đổi: “Ngôn Luật, anh thế này là có ý gì?”

Ngôn Luật vừa suy sụp vừa chua xót nói: “Anh làm vậy khiến em rất chán ghét, có phải không?”

Cố Niệm không phủ nhận, trầm giọng nói: “Cũng khiến tôi cảm thấy phiền nữa.”

“Nhưng anh không chịu được, anh không ngăn được mình muốn gặp em. Ở cục, em giữ khoảng cách với anh, toàn dùng thái độ công việc để đối mặt với anh, sợ rằng cả làm bạn cũng không bằng. Nhưng ra khỏi cục, em càng không để ý đến anh nữa.” Ngôn Luật nói, “Anh chỉ muốn nhìn thấy em, vốn không nghĩ sẽ gây phiền phức gì cho em, chỉ trốn trong một góc, âm thầm nhìn em là được.”

“Anh như thế đã gây phiền phức cho tôi rồi.” Cố Niệm lạnh lùng, “Nếu anh thật sự muốn làm bạn, đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Nhưng rõ ràng không phải thế. Anh đi theo tôi như vậy, tôi còn tưởng có người muốn gây rối. Anh làm như thế sẽ quấy nhiễu cuộc sống của tôi.”

Nếu mỗi lần, cô cảm giác không đúng, kết quả lại là Ngôn Luật. Vì thế mà gặp mặt nhiều lần, khiến tinh thần cảnh giác của cô suy giảm, vậy đến khi gặp phải nguy hiểm thật sự thì cô phải làm sao?


Ngôn Luật có từng nghĩ đến chưa?

Anh ta luôn mồm nói không thể quên cô, nhưng từ đầu đến cuối, đều dựa theo tâm ý của chính mình để hành sự, cũng chỉ vì muốn bản thân vui vẻ.

Bây giờ như thế, ban đầu vứt bỏ người thân giả chết cũng như vậy.

Hóa ra, anh lại là một người ích kỷ đến thế.

“Xin lỗi.” Ngôn Luật rũ vai xuống.

“Đừng như vậy nữa.” Cố Niệm nói, xoay người bước trở vào.

“Cố Niệm, em đi theo Sở Chiêu Dương không có tương lai đâu!” Ngôn Luật đứng sau lưng cô, đột nhiên nói.

Cố Niệm dừng lại, nghiến chặt khớp hàm của mình.

Tư thái cô cứng đờ xoay người lại, trừng mắt nói: “Tương lai của chúng tôi thế nào, không cần anh nhọc lòng.”

“Cố Niệm, em tưởng anh cũng như những người khác, lấy chuyện gia thế hai nhà ra để nói sao?” Ngôn Luật nói, “Không phải thế, anh chỉ đơn thuần muốn tốt cho em, nếu em ở bên cạnh anh ta, sau này chắc chắn em sẽ bị tổn thương.”

“Cảm ơn ý tốt của anh.” Cố Niệm không giấu sự châm chọc nói, “Tương lai bị tổn thương có nặng hơn, cũng do bản thân tôi gánh chịu, đây là tôi tự lựa chọn, tôi cam tâm gánh chịu.”

Nói xong, Cố Niện xoay người bước nhanh vào hành lang.

Tại sao, Mục Lam Thục, Ngôn Luật, tất cả bọn họ đều nói thế?

Cô và Sở Chiêu Dương, rốt cuộc có điểm nào không thể chứ?

Ngôn Luật dõi mắt theo bóng lưng Cố Niệm, lẩm nhẩm tự nói: “Em thật sự không hối hận sao? Nhưng anh sợ, Sở Chiêu Dương sẽ hối hận.”

Nói xong, Ngôn Luật liền rời đi.

Cố Niệm dừng bước trong hành lang. Ngôn Luật đã đi rồi, tại sao cô vẫn có cảm giác bị người khác âm thầm nhìn trộm chứ?

Cô xoay người lại xông ra ngoài, Ngôn Luật đã không còn ở đó, xung quanh cũng không có ai.

Cố Niệm nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt nặng nề trở về nhà.

***


Ba giờ chiều thứ năm Sở Chiêu Dương đến sân bay của thành phố B.

Máy bay vừa hạ cánh, anh liền vội mở máy, việc đầu tiên là muốn gọi điện cho Cố Niệm, báo với cô anh đã về đến rồi.

Tối qua, hai người họ vừa nói chuyện qua điện thoại, bị anh vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn gọi anh là “Chiêu Dương”.

Giọng nói dịu dàng còn mang chút xấu hổ truyền qua điện thoại, giống như những sợi tơ truyền vào tai anh. Cô vốn không phải cố ý nhưng lúc gọi anh, trong giọng nói lại giống như đang làm nũng. Vừa nghe thấy anh đã xao xuyến, hận không thể bắt được cánh tay bé nhỏ của cô, hôn lấy cô, hỏi thăm cô một trận.

Tối qua, anh vẫn chưa nói với cô, hôm nay anh sẽ trở về. Chính vì muốn cho cô một bất ngờ, hôm qua trong điện thoại, cô còn ngượng ngùng nói nhớ anh nữa. Cô không biết, lúc anh nghe thấy cô nói như thế, trong lòng kích động biết bao.

Lúc ấy anh đang ở trong phòng, không có ai khác. Đôi mắt anh sáng bừng lên, đến cả đôi môi cũng vô thức cong lên. Anh cười, niềm vui trước đây chưa từng có.

Sở Chiêu Dương xem nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, hiển thị tên Cố Niệm. Suy nghĩ một lúc, rồi lại thôi, anh cất điện thoại vào. Nghĩ đến, chờ lúc cô tan ca, anh sẽ ở trước cửa cục cảnh sát đợi cô, cho cô một bất ngờ.

Từ Nam Thành vội vã trở về, cả người đầy mệt mỏi, vì muốn trở về sớm một chút, chỉ có Hà Hạo Nhiên luôn đi theo Sở Chiêu Dương là biết rõ, Sở Chiêu Dương vất vả biết bao.

Nếu không phải những người khác không kiên trì nổi nữa, sợ rằng Sở Chiêu Dương cả tối cũng không ngủ, kéo tất cả mọi người ra làm việc rồi.

Tuy là thế, mỗi ngày anh đều bận rộn suốt từ sáng sớm đến nửa đêm.

Cương quyết đem thời gian dự định hai tuần, rút ngắn lại còn chín ngày.

“Tổng giám đốc, trực tiếp về nhà hay đến công ty trước ạ?” Hà Hạo Nhiên đi theo bên cạnh hỏi.

Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ, từ sân bay đến công ty, dù cho có đến, nhân viên cũng về hết rồi.

“Về nhà đi.” Vừa hay, anh có thể chỉnh sửa lại một chút rồi mới đi gặp Cố Niệm.

Hà Hạo Nhiên lái xe đưa Sở Chiêu Dương trở về Lan Viên.

Sở Chiêu Dương vừa vào cửa, Cà Ri sớm nghe thấy bước chân anh từ xa, đã ngồi xổm bên cửa, kích động thè thè lưỡi mừng anh về.

Đợi Sở Chiêu Dương bước vào, vừa cúi người đổi giày, Cà Ri dứng một bên đã trực tiếp nhảy lên đùi của Sở Chiêu Dương, liếm liếm tay đang cởi giày của anh.

Sở Chiêu Dương cũng không thấy phiền, sau khi đổi giày xong liền xoa xoa cái đầu bù xù của Cà Ri.

Cà Ri vui vẻ sủa “gâu gâu”, ngoe nguẩy cái đuôi, chạy vòng vòng bên chân Sở Chiêu Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui