Cố Niệm coi như không nhìn thấy, vội vã đi vào phòng tắm, đang định khóa cửa đã nghe thấy giọng Sở Chiêu Dương vang lên ở bên ngoài: “Đừng khóa cửa, nếu chẳng may có chuyện gì anh còn tiện cứu em.”
Tuy Cố Niệm cảm thấy sẽ không có chuyện gì cả nhưng để đề phòng bất trắc vẫn nghe lời anh không khóa cửa.
Để chừa ra một khe hở trên cửa, cô thò mặt ra một chút, nói: “Nếu em không gọi anh đừng có vào đấy.”
Sở Chiêu Dương nghiêm chỉnh nhìn cô, dường như đang nói, em coi anh là hạng người gì?
Sau đó xoay người rời đi.
Cố Niệm lè lưỡi, hình như do lòng dạ cô quá nhỏ nhen rồi.
Tốt xấu gì thì cô cũng đang bị thương, Sở Chiêu Dương sẽ không mất nhân tính như vậy chứ.
Bởi vì trên đầu phải quấn băng, nên cô không thể gội đầu, cũng không dám dùng vòi hoa sen, sau khi pha nước ấm xong, cô liền cẩn thận bước vào trong bồn tắm Vì đang bị thương nên cô cũng không dám ngâm quá lâu.
Chiếc giá nhỏ bên cạnh bồn tắm có để dầu gội đầu, dầu xả, sữa tắm, còn có cả tinh dầu tắm nữa. Cố Niệm nhìn hình như là mùi hoa oải hương, liền cho mấy giọt vào trong bồn tắm.
Mùi hương an thần của hoa oải hương thông qua dòng nước ấm xông lên, nhẹ nhàng phảng phất lên da thịt khiến mặt Cố Niệm hơi ửng đỏ.
Giờ má cô trắng nõn lại hồng hào, đã khỏe hơn ban ngày nhiều.
Tâm trạng Cố Niệm cũng ổn định trở lại, cô dựa ra phía sau bồn tắm, chậm rãi nhắm mắt. Không khí ấm áp mang theo mùi hương thoang thoảng của oải hương dần bao phủ cả phòng tắm.
Hình như trong lúc Cố Niệm mơ màng đã nghe thấy tiếng mở cửa, hơi lạnh nhè nhẹ len vào theo. Cố Niệm mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người lờ mờ trước mắt, đang chậm rãi tiến lại gần cô.
Cố Niệm hoảng sợ tỉnh táo lại, khi cô nhìn rõ người đang tiến tới là Sở Chiêu Dương thì toàn thân cô mềm nhũn, thở dài một cái.
Lập tức một luồng tức giận lại trào lên.
Cô hất nước trong bồn tắm lên người Sở Chiêu Dương: “Em đã bảo không cho anh vào cơ mà? Làm em sợ chết khiếp!”
Sở Chiêu Dương lại cúi đầu, con ngươi đen láy càng lúc càng đậm hơn, tựa như một khối mực tàu.
Cố Niệm không cho sữa tắm vào bồn tắm, nên nước vẫn trong suốt, anh có thể nhìn thấy khung cảnh dưới nước không chút vật cản, đẹp đến nghẹt thở.
Tựa như một nhành mai đỏ thắm trên đỉnh núi tuyết.
Cố Niệm không cho sữa tắm vào bồn tắm, nên nước vẫn trong suốt, anh có thể nhìn thấy khung cảnh dưới nước không chút vật cản, đẹp đến nghẹt thở.
A
Tựa như một nhành mai đỏ thắm trên đỉnh núi tuyết.
Tựa như một dòng suối thanh mát đang chậm dãi chảy từ rừng rậm tịch mịch trong cốc sâu âm u.
Tựa như ngọc dương chi được điêu mài tinh xảo, như bách hợp mẫu đơn tỏa hương ngào ngạt.
Sở Chiêu Dương ngồi ngay mép bồn tắm, cúi đầu tiên lại gần, hai tay chống lên thành bồn tắm.
Cố Niệm không khỏi lùi về phía sau, nhưng bị bồn tắm chặn lại, căn bản không thể trốn đi đâu được.
Khi thấy ánh mắt Sở Chiêu Dương trượt xuống dưới, cô cảm thấy không đúng, liền men theo ánh mắt anh nhìn xuống, lúc này mới ý thức được rằng cả người mình hiện giờ không có gì che chắn!
Cô lập tức đứng lên định lấy khăn tắm che đi, nhưng nhìn xung quanh mới biết khăn tắm ở tận chiếc giá trên cao, nếu muốn lấy thì phải đứng lên.
Nhưng, bây giờ cô cũng không thể đứng lên được.
Cố Niệm khẩn trương co người lại, vội vã khép đôi chân dài tinh tế định dùng chúng che lấy cơ thể mình.
Cô xấu hổ thấp giọng gọi: “Sở Chiêu Dương!”
Nhưng bởi vì cô quá xấu hổ và quá khẩn trương, nên giọng cô nói cũng thay đổi.
Nhỏ nhẹ, còn hơi run rẩy, càng giống như cô đang làm nũng.
Rõ ràng cô đang khẩn trương, giọng nói lại khiến người ta muốn ức hiếp cô.
Sở Chiêu Dương ép đầu xuống thấp hơn, hôn lấy cô.
Cố Niệm không tự chủ cầm lấy bờ vai anh, lên án nói: “Sở Chiêu Dương, ai cho anh vào đây?”
“Tịch mịch.” Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói.
Cố Niệm: “…”
Còn tịch mịch cho anh vào đây nữa chứ!
Anh giỏi như vậy sao không đi làm thơ luôn đi!
Sở Chiêu Dương một lần nữa vồ lấy đôi môi Cố Niệm, không để cô nói đã giơ tay ôm trọn lấy cô.
Cả người Cố Niệm mềm nhũn, không còn sức lực gì nữa.
Chợt nghe thấy tiếng đập nước, Sở Chiêu Dương không biết đã cởi bỏ áo ngủ ra từ lúc nào, nhào vào bên trong, duỗi thẳng chân ra, ôm chặt cô vào trong lòng.
Tư thế này khiến Cố Niệm vô cùng xấu hổ, máu như dồn hết lên não, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
“Đừng cử động.” Sở Chiêu Dương đè cô, nắm chặt đôi tay cô.
“Sở Chiêu Dương, em đang bị thương mà!” Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương hô hấp nặng nề vụng về, tiến tới hôn lấy đôi môi cô. Nghĩ đến cô đang ở đây, anh liền không kiếm chế được. Không cần biết cô đang làm gì, cho dù đang tắm, hay đang yên tĩnh ngồi. Anh đều không nhịn được muốn chạm vào cô.
Nhất là lúc này cô còn đang tắm.
Khi ở bên ngoài, trong đầu anh không ngừng được những suy nghĩ vẩn vơ, thân ảnh như ngọc của cô liên tục quanh quẩn trong đầu, làm thế nào cũng không xua đi được.
Trong lòng có một giọng nói cứ thúc giục anh đi vào.
Lòng bàn tay Sở Chiêu Dương chạm vào da thịt nhẵn nhụi của cô, những chỗ có thể chạm, những chỗ có thể sờ, anh đều không để sót một nơi nào.
Cố Niệm cũng không biết là đã bị làm cho sợ hãi hay vì bị anh làm như vậy nên bắt đầu khóc rầm rì.
Cuối cùng, Sở Chiêu Dương vẫn cố nhịn, trước khi bộc phát, anh nắm lấy tay cô giúp anh…
A
Cuối cùng, Sở Chiêu Dương vẫn cố nhịn, trước khi bộc phát, anh nắm lấy tay cô giúp anh...
***
Nước đã hơi lạnh, Sở Chiêu Dương nhìn những dấu vết anh để lại trên người cô, chợt cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cả lồng ngực đầy ắp cảm giác dạt dào trước đây chưa từng có.
Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, Cố Niệm tức giận chỉ muốn đánh. Cô giơ cánh tay đã bị anh làm cho tê dại lên, dùng lực đập lên ngực anh.
Nhưng vòm ngực của Sở Chiêu Dương rất vững chắc, cũng không biết anh đã luyện nó thế nào, giống như những siêu mẫu trên bìa tạp chí vậy.
Các người mẫu có lẽ đã được chỉnh sửa tỉ mỉ, nhưng vòm ngực của anh là chân thật trước mắt.
Cú đánh này, không hề hấn gì với anh, ngược lại khiến tay cô đau.
“Sở Chiêu Dương! Anh phiền chết đi được!” Cố Niệm giận dữ nói.
Sở Chiêu Dương không đổi sắc mặt ôm cô đặt lên giường bệnh, Cố Niệm vội chui vào trong chăn, giấu mình thật kỹ, ngay cả cánh tay cũng không để lộ.
Sau đó lại đáng thương nói: “Quần áo bệnh nhân của em vẫn còn ở trong phòng tắm.”
Sở Chiêu Dương quay lại lấy, lúc đi ra anh đã mặc xong áo ngủ, tay cầm quần áo bệnh nhân của cô, định kéo chăn ra.
“Anh làm gì vậy?” Cố Niệm sợ hãi vội kéo chặt chăn lại.
“Mặc quần áo.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh giải thích.
“Không cần. Không cần anh, để em tự mặc.” Cố Niệm miễn cưỡng giơ tay ra, nhận lấy quần áo trong tay Sở Chiêu Dương, rồi lại rụt vào trong chăn.
Sở Chiêu Dương chỉ nhìn thấy trong chăn động đậy lên xuống. Một lúc lâu sau, Cố Niệm mới nhô mặt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thở dốc mà đỏ bừng lên.
Sở Chiêu Dương đi tắt đèn, Cố Niệm giật mình kinh hãi, vội vàng cuộn chăn đến bên giường.
Sở Chiêu Dương không nói lời nào ngồi lên giường, giơ cánh tay thon dài ra ôm cô vào, “Em trốn cái gì?”
“Ai cho anh...” Cố Niệm lại đánh anh một cái, “Em bị thương mà anh còn... thật đáng đánh đòn!”
Sở Chiêu Dương suy nghĩ một lát rồi bắt đầu cởi cúc áo ngủ.
“Sở... Sở Chiêu Dương, không làm nữa, anh còn làm nữa là em yêu cầu anh về nhà đó!” Cố Niệm sợ hãi nói.
Anh để cô ở lại đây tĩnh dưỡng điều trị vết thương hay là khiến cô đã bị thương lại thêm mệt mỏi đây!
Sở Chiêu Dương cầm tay cô dán lên trên lồng ngực mình: “Em cứ đánh thẳng vào đây là được.”
Cố Niệm: “…”
Anh như vậy ngược lại khiến cô không thể xuống tay.
“Sau này mỗi lần như thế... anh cho em đánh mấy cái để trút giận.” Trong bóng tối, giọng Sở Chiêu Dương vang lên.
Nghe cái giọng điệu thương lượng này của anh, Cố Niệm thật không biết nói gì cho phải. Thật là vô lại mà!
***
Ngày hôm sau, Sở Chiêu Dương kiên quyết xin phép cho Cố Niệm nghỉ thêm, để cô quay trở lại đội cảnh sát muộn hơn một ngày.
Cố Niệm không lay chuyển được anh đành phải đồng ý.
Tình trạng của Cố Niệm đã có thể xuất viện, Thi Hoằng Trạch còn đưa người đến kiểm tra cho cô, đã không có vấn đề gì cả.
Nghe vậy Sở Chiêu Dương liền đưa Cố Niệm trở về Lan Viên, để cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Thím Dư thấy Cố Niệm trở về, liền hoảng sợ hỏi: “Sao lại bị thương thế này?”
“…” Cố Niệm bất đắc dĩ nghĩ, gần đây hình như cô rất hay bị thương.
“Ngoài đầu ra còn có chỗ nào bị thương nữa không?” Thím Dư vội hỏi.
“Không có, trên đầu cũng chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả.” Cố Niệm nói.
“Đã là thương ở đầu thì làm gì có thương nhỏ.” Thím Dư sừng sộ nói, “Để tôi lên mạng tìm xem bị thương ở đầu cần bồi bổ thứ gì.”
Thím Dư vừa nói vừa móc điện thoại ra lên mạng tra.
Cố Niệm: “…”
Thím Dư nói cứ như thể đầu bị thương thì cô sẽ bị chậm phát triển ấy...
“Hầm cho cô ấy chút móng heo.” Sở Chiêu Dương bỗng nhiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...