“Các người có gì chứng minh cô ta sai khiến các người không?” Sở Chiêu Dương hỏi ba gã kia.
Ba gã kia đau đến lơ ngơ, cũng không biết có nghe rõ lời Sở Chiêu Dương nói không.
Vệ sĩ túm lấy tóc tên mặc áo len màu cà phê nói: “Nói! Có chứng cứ gì không? Nếu có thì sẽ không phải chịu đòn nữa.”
“Các người... các người đồng ý không đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát thì tôi sẽ nói.” Tên mặc áo len màu cà phê nói.
“Đem đến rồi hả?” Sở Chiêu Dương hỏi Thi Hoằng Trạch.
Thi Hoằng Trạch gật đầu, lúc này Cố Niệm mới phát hiện bên cạnh Thi Hoằng Trạch xách theo một vali mã khóa mỏng.
Anh ta đặt vali lên trên bàn, mở ra, bên trong vali được bao bọc bằng vải nhung màu đen.
Thi Hoằng Trạch lấy ra một đôi găng tay trong vali đeo lên, xong mới lấy ra ba lọ thủy tinh cỡ lọ đựng thuốc nước, bên trong chứa dịch thể trong suốt.
Thi Hoằng Trạch nhìn mấy gã đó, tiến gần về phía Sở Chiêu Dương, nói với Sở Chiêu Dương bằng giọng nói đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Đây là thuốc tỉnh táo, có thể kích thích đại não, chỉ cần uống thuốc này sẽ có thể duy trì trạng thái tỉnh táo trong suốt sáu giờ đồng hồ. Đại não luôn ở trạng thái tỉnh táo cao độ, chuyển động nhanh chóng. Đồng thời, nó sẽ phóng đại tất cả cảm quan trên cơ thể, kích thích tế bào não, đến mức độ cơ thể con người chưa từng có được trước đây.”
Thi Hoằng Trạch dừng lại một lát, rồi lại giải thích: “Đồng thời, cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng được phóng đại gấp mười lần.”
Hà Hạo Nhiên cười híp mắt ngồi xổm trước mặt ba gã đó, “Uống thuốc này vào rồi ăn đòn, các người nói xem, liệu các người có chịu nổi không? Nếu sống sót được, ta kính các ngươi là trang hào kiệt.”
“Thả chúng tôi ra... chúng tôi... tôi nói! Tôi nói!” Tên mặc áo jacket xám nói.
Bây giờ thà gã đến đồn cảnh sát còn hơn phải ở đây chịu đựng giày vò. Cho dù gã có ngồi tù cũng không phải chịu đau đớn đến thế.
“Nói.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
“Chúng tôi cũng ghi âm lại rồi. Cô ta chắc chắn là lần đầu tiên làm chuyện này, không đổi giọng đã liên hệ với chúng tôi, khi bàn điều kiện cũng là cô ta trực tiếp bàn.” Tên áo jacket nói.
Tên áo len màu cà phê vừa gặp đã vội nói: “Lúc nãy cô ta còn gửi tin nhắn đến, cũng có thể tra ra được!”
Vệ sĩ lập tức thu lại điện thoại của họ “Ghi âm trong điện thoại?”
Tên áo len màu cà phê vội gật đầu: “Đúng, chúng tôi lưu trong điện thoại!”
“Mang đồ theo, dẫn chúng đến đồn cảnh sát.” Sở Chiêu Dương nói.
“Mang đồ theo, dẫn chúng đến đồn cảnh sát.” Sở Chiêu Dương nói.
Giang Hướng Tuyết mặt đen như đít nồi, cô ta thực sự không thể ngờ được những người này lại có thể lưu lại mấy thứ đó.
Đám người này lại thông minh như vậy sao?
Giang Hướng Tuyết sợ hãi: “Sở Chiêu Dương, cầu xin anh, anh tha cho tôi đi! Tôi không dám như vậy nữa! Hu hu hu! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi... Hu hu hu...”
Giang Hướng Tuyết muốn nhào về phía Sở Chiêu Dương, nhưng đôi vai đã bị nắm lấy, không thể di chuyển về phía trước.
“Cố Niệm, Cố Niệm cô nói giúp tôi đi mà! Cố Niệm, cô nói Sở Chiêu Dương tha cho tôi đi mà! Cầu xin cô! Ba tôi... Ba tôi có tội đền tội, tôi không cứu ông ấy nữa! Các người tha cho tôi đi mà, tôi biết sai rồi, sau này tôi cũng không dám nữa! Các người tha cho tôi đi mà!” Giang Hướng Tuyết khóc lóc nói.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm, giấu mặt cô vào trong cổ mình, không để cô phải nhìn thấy Giang Hướng Tuyết.
Nếu có thể, anh còn muốn bịt tai Cố Niệm lại, đáng tiếc không thể được.
Khi đi ngang qua người Giang Hướng Tuyết, Giang Hướng Tuyết kích động muốn nhào lên, nhưng vệ sĩ đã giữ lấy Giang Hướng Tuyết, không cho cô ta bật lên được.
Sở Chiêu Dương không để ý đến đám người Giang Hướng Tuyết thêm nữa, để cho vệ sĩ đưa chúng đến sở cảnh sát.
“Đến bệnh viện.” Sở Chiêu Dương ôm cô Cố Niệm lên xe, căn dặn.
Hà Hạo Nhiên lập tức nổ máy rời đi, đám vệ sĩ cũng lên xe của họ đi theo sau hộ tống.
“Em có muốn nằm xuống không, sẽ dễ chịu hơn đấy.” Sở Chiêu Dương thấp giọng hỏi.
Cố Niệm nghĩ một lúc, khàn giọng nói: “Vâng.”
Sở Chiêu Dương mới nhẹ nhàng di chuyển cô, động tác vô cùng cẩn thận, giống như đang giữ bong bóng xà phòng vừa yếu ớt lại ảo mộng trong tay.
Dần dần, anh đặt Cố Niệm xuống bên cạnh, rồi để cô gối đầu lên đùi mình.
“Anh thấy chúng đánh vào đầu em.” Sở Chiêu Dương nói, “Ngoài đầu ra, em còn bị thương ở đâu nữa không?”
“Không có ạ.” Cố Niệm nói, trước kia vì để giữ đầu óc tỉnh táo nên cô mới cắn rách lưỡi.
Lúc trước còn ổn, chỉ cảm thấy đau đớn, nhưng hiện giờ đầu lưỡi dần sưng phồng lên, nói chuyện cũng phải dùng sức, không nói rõ ràng được.
Sở Chiêu Dương nghe ra sự khác thường, nhíu mày giơ tay nhẹ nhàng xoa lên đôi môi cô: “Há miệng cho anh xem.”
Cố Niệm ngoan ngoãn há miệng nhưng cô cảm thấy như vậy rất kỳ quái.
“Sao lại bị thương nặng như vậy?” Sở Chiêu Dương trầm giọng hỏi.
“Em bị hôn mê, lúc chúng mới đến, em cảm giác được mình đã có ý thức nhưng không thể cử động được. Em không muốn để chúng chạm vào người nên cắn đầu lưỡi để ép bản thân đau đớn, kích thích thần kinh. Cũng may mà có tác dụng.”
Sở Chiêu Dương nắm chặt lấy đôi tay cô: “Anh sẽ không để cho chúng chạm vào em.”
“Em biết.”
Sở Chiêu Dương theo thói quen muốn xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến việc đầu cô bị thương nên dừng động tác lại.
“Ngoài đầu ra, em còn bị thương chỗ nào khác nữa không?” Sở Chiêu Dương thấp giọng hỏi lần nữa.
Cố Niệm không dám lắc đầu, bây giờ đầu cô chỉ cần khẽ chuyển động đầu đã thấy đau đớn. Nhưng cô nói chuyện thì đầu lưỡi cũng sẽ đau.
Cố Niệm đau đến nhíu mày, nói: “Hết rồi, những chỗ khác không đau nữa.”
Bởi vì đầu đau vô cùng, thỉnh thoảng cô còn có cảm giác choáng váng, lúc ấy cô liền nhắm mắt lại, nhíu mày để dịu lại rồi mới mở mắt ra.
“Em khó chịu à?” Sở Chiêu Dương hỏi, hai tay xoa bóp hai bên huyệt thái dương của cô, nhưng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ sợ cô sẽ khó chịu.
“Em khó chịu à?” Sở Chiêu Dương hỏi, hai tay xoa bóp hai bên huyệt thái dương của cô, nhưng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ sợ cô sẽ khó chịu.
“Em thấy hơi choáng.” Cố Niệm nói.
“Nhắm mắt lại ngủ chút đi.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.
“Không cần đâu.” Cố Niệm ôm chặt lấy Sở Chiêu Dương, ngửi mùi hương bạc hà trên người anh.
Cô không muốn nhắm mắt, cô chỉ sợ một khi nhắm mắt lại sẽ gặp ác mộng.
“Sao anh lại biết em bị bắt?” Cố Niệm hỏi.
Nghe từ lời nói của Giang Hướng Tuyết cô đã đoán được một số chuyện, đại khái là Giang Hướng Tuyết muốn dùng cô để uy hiếp Sở Chiêu Dương. Nhưng cô muốn nghe Sở Chiêu Dương nói, không muốn ngủ.
“Mãi chưa thấy em đến nhà nên anh thấy lo lắng.” Sở Chiêu Dương chậm rãi nói, ngữ khí bình ổn, giống như đang kể một câu chuyện xưa cũ, “Anh liền nghĩ đến cái lắc chân hôm trước tặng em, phát hiện em đang bị người ta đưa ra ngoại thành nên anh lập tức đi tìm em.”
“Trên đường, anh nhận được điện thoại của Giang Hướng Tuyết, cô ta dùng em để uy hiếp anh. Anh dẫn người đuổi đến đây, ngoài ra lại phái một nhóm người đi đến Giang gia bắt cô ta lại.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.
“Cũng may có vòng chân ở đây.” Sở Chiêu Dương cảm thấy vô cùng may mắn, “May mà em không tháo nó ra. Sau này đừng bao giờ tháo nó ra, biết chưa hả? Có vậy anh mới tìm được em.”
“Vâng.” Cố Niệm nói, tinh thần đã quá mệt mỏi, hai mí mắt dần khép lại.
Sở Chiêu Dương khẩn trương nín thở, chỉ sợ bỗng nhiên Cố Niệm không còn thở nữa.
Vừa nãy khi xông vào căn phòng đó, tận mắt nhìn thấy cô bị gã đàn ông đó nắm lấy tóc cô đập mạnh xuống đất, tim Sở Chiêu Dương như ngừng đập.
Ngón tay Sở Chiêu Dương lạnh lẽo, run rẩy giơ lên, đặt dưới mũi Cố Niệm, chỉ đến khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường, Cố Niệm không tỉnh lại nữa, cũng không biết cô đã ngủ say hay do bị thương nặng nên hôn mê.
Sở Chiêu Dương không nỡ gọi cô dậy, chỉ thỉnh thoảng thử thăm dò nhịp thở của cô, đảm bảo cô vẫn ổn.
Không biết Cố Niệm có thể nghe thấy hay không nhưng Sở Chiêu Dương vẫn nhớ lần trước khi cứu cô từ trong núi sâu ra, cô giữ lấy anh, để anh không ngừng nói chuyện với cô
Sở Chiêu Dương lo lắng cô ngủ sẽ gặp ác mộng, lại nghĩ đến lúc mình gặp ác mộng, giờ anh cũng mặc kệ cô có nghe thấy hay không, liên tục nói chuyện bên tai cô.
Anh bắt đầu kể chuyện từ lúc anh còn nhỏ, chuyện năm bảy tuổi anh không nhớ rõ lắm, nhưng những chuyện sau năm bảy tuổi lại nhớ rõ mồn một.
Đến khi cố gắng moi hết chuyện ra, không nghĩ ra được thêm gì nữa thì anh vẫn thấp giọng thầm thì gọi tên cô.
Cứ như vậy cho đến khi đến bệnh viện Sở Thiên, Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm đến giường bệnh, để y tá đẩy cô đi kiểm tra.
***
Lúc Cố Niệm làm kiểm tra, Hà Hạo Nhiên đi đến trước mặt Sở Chiêu Dương: “Phía anh Mạc truyền tin đến, họ đã căn cứ vào chứng cứ do ba tên kia cung cấp tìm được nhật ký trò chuyện của chúng và Giang Hướng Tuyết, còn có cả nhật ký chuyển tiền nữa.”
“Vì Giang Vạn Lý đã bị bắt, Giang Hướng Tuyết không có cách nào, đành phải dùng thẻ tín dụng của mình nên dễ dàng bị điều tra ra. Bây giờ phía cảnh sát đã bắt nhốt Giang Hướng Tuyết, không được phép bảo lãnh. Anh Mạc nói, bắt cóc, tống tiền và cả tội xúi giục người khác xâm hại tình dục, đủ để cô ta lĩnh án tù chung thân rồi.” Hà Hạo Nhiên nói.
“Ngoài ra, sau khi Điền Hinh Nguyệt biết chuyện đã ngất tại chỗ, đưa đến bệnh viên thì phát hiện bị trúng gió.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...