Một lát sau, Giang Hướng Tuyết mặc bộ váy dài tiên khí thoát tục, mái tóc xoăn dài buộc thành búi, trên đầu là một cái cài tóc khảm kim cương, nhìn giống như thiếu nữ trong thần thoại Hy Lạp vậy.
Giang Hướng Tuyết để lộ nụ cười ưu nhã tự tin, nhìn Sở Chiêu Dương đứng trên sân khấu rồi đi về phía anh.
Anh không thích cô thì sao chứ?
Thích Cố Niệm thì sao chứ?
Cuối cùng chẳng phải ngoan ngoãn đi cùng với cô đấy sao?
“Lạch cạch!”
Toàn bộ đèn trong hội trường sáng bừng lên.
Sau khi đã quen với bóng tối, bỗng nhiên đèn điện sáng rực lên khiến tất cả mọi người phải nheo mắt lại, một lát sau mới dần thích ứng.
Giang Hướng Tuyết cứng đờ người đứng nguyên chỗ cũ, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui.
Cô ta đã sắp xếp rất lâu cho màn xuất hiện này, chỉ để xuất hiện một cách lộng lẫy nhất, chọc cho Sở Chiêu Dương tức chết. Sở Chiêu Dương càng tức giận, biểu hiện của cô càng ưu nhã, càng phóng khoáng, càng vui vẻ.
Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, chuyện gì xảy ra thế này?
Kết quả là một nhóm người mặc đồng phục đi vào, Giang Hướng Tuyết không nhận ra, dù sao cũng không phải là đồng phục cảnh sát.
Tốp người đó đi qua người cô, phá vỡ tất cả bầu không khí.
Giang Hướng Tuyết nhìn thấy họ đi đến trước mặt Giang Vạn Lý, người đứng đầu đưa ra giấy chứng nhận: “Ông Giang Vạn Lý, chúng tôi công tác tại phân cục giám sát dược phẩm, tập đoàn Giang Thành bị tình nghi bán vắc xin trẻ em chất lượng kém và quá hạn ra khu vực làng quê và thị trấn nhỏ. Ngoài ra có người tố cáo Giang Thành sản xuất sữa bột sử dụng nguồn nguyên liệu bị ô nhiễm, khiến rất nhiều trẻ mắc chứng bệnh nôn mửa. Mời ông theo chúng tôi về cơ quan tiếp nhận điều tra.”
Bây giờ Giang Hướng Tuyết cũng không còn để ý gì đến dáng vẻ nữa, xách váy chạy đến.
“Ba!” Giang Hướng Tuyết gọi, rồi quay đầu nói với nhân viên chấp pháp, “Chắc chắn là các anh nhầm rồi!”
Hôm nay là ngày cô đính hôn, tại sao cứ phải chọn ngày này để tới cơ chứ!
Nhưng nhìn vẻ mặt của Giang Vạn Lý, lòng Giang Hướng Tuyết lập tức nguội lạnh.
Ông ta hoàn toàn bất ngờ, thậm chí còn có chút kinh hoàng.
Hình như những gì họ nói là sự thật.
Cuối cùng, Giang Vạn Lý bị đưa đi, Điền Hinh Nguyệt hoảng hốt đuổi theo: “Vạn Lý!”
Hình như những gì họ nói là sự thật.
Cuối cùng, Giang Vạn Lý bị đưa đi, Điền Hinh Nguyệt hoảng hốt đuổi theo: “Vạn Lý!”
Kết quả, chỉ còn lại Giang Hướng Tuyết thất thần đứng đó.
Cô ta quay sang nhìn Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan ngồi cùng bàn, bất lực nói: “Bác trai, bác gái.”
Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan cũng hoàn toàn bất ngờ, giờ vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Giang Hướng Tuyết cắn răng, nói: “Tiếp tục đính hôn.”
Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan kinh ngạc nhìn cô ta. Ba cô ta đã bị đưa đi rồi, cô ta vẫn còn tâm trạng ở đây tiếp tục đính hôn sao?
Sở Chiêu Dương đã đi xuống bục.
“Anh Chiêu Dương!” Giang Hướng Tuyết do dự nắm lấy tay Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương lạnh lùng tránh sang một bên, không biết Hà Hạo Nhiên đã đi đến bên cạnh anh từ lúc nào, khẽ cười nói, “Cô Giang, tình hình này mà vẫn tiếp tục đính hôn e là không được ổn cho lắm.”
“Sao lại không ổn? Vốn dĩ chúng tôi đã định ngày hôm nay sẽ đính hôn cơ mà.” Giang Hướng Tuyết nhìn Sở Chiêu Dương, “Anh Chiêu Dương, anh sẽ giúp gia đình em đúng không? Anh hãy cứu ba em đi!”
Cô ta đột nhiên nắm lấy, động tác rất nhanh, tuy Sở Chiêu Dương đã cố tránh nhưng vẫn bị cô ta chạm vào vạt áo.
Sở Chiêu Dương chán ghét lấy khăn tay ra, ưu nhã lau đi những chỗ bị cô ta chạm vào.
“Tôi nói là hôm nay đến đây để đính hôn lúc nào vậy?” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Giang Hướng Tuyết ngẩn người, Sở Chiêu Dương chỉ vào vị trí khi nãy Giang Vạn Lý ngồi: “Tôi đến là để xem Giang Vạn Lý bị bắt.”
Đồng tử Giang Hướng Tuyết co lại, vốn còn định tóm lấy Sở Chiêu Dương, tay mới giơ ra một nửa đã run rẩy co lại, toàn thân cứng ngắc.
“Là do anh làm đúng không?” Giang Hướng Tuyết không dám tin chất vấn.
Ngay cả Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan cũng đều kinh ngạc.
Hai người họ vẫn luôn lo lắng, Sở Chiêu Dương chịu phối hợp như vậy chắc chắn là có sắp xếp gì đó, nhưng họ không thể ngờ rằng Sở Chiêu Dương lại sắp đặt để Giang Vạn Lý bị bắt đi vào đúng ngày tổ chức lễ đính hôn.
Những tội danh Giang Thành phạm phải vô cùng nghiêm trọng, Sở Gia Hoành rất rõ điều này.
Một khi bị bại lộ, Giang Thành coi như xong đời.
Sở Chiêu Dương đã một mẻ đánh gọn cả Giang gia. Nhìn Sở Chiêu Dương, Sở Gia Hoành bỗng nhiên thấy hơi xa lạ. Ông ta đã không thể đoán được thủ đoạn của đứa con trai này nữa rồi.
“Để cảm ơn phần quà Giang gia các người đã tặng cho tôi.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm nhìn cô ta, “Tôi cũng tặng lại các người một phần quà, các người có thích không?”
Giang Hướng Tuyết như nghẹt thở, cảm giác không thể hô hấp nổi nữa.
Lễ đính hôn đang yên đang lành, tưởng như tất cả đều thuận lợi, cô chính là nhân vật nữ chính đẹp nhất trong buổi lễ này.
Những ngày này, cô luôn nghĩ đến ngày hôm nay, nghĩ đến cảnh cô kiêu ngạo bước vào hội trường thế nào, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người ra sao.
Nhưng tất cả còn chưa xảy ra mà đã kết thúc rồi.
“Anh không thể làm vậy được! Đã nói là chúng ta sẽ đính hôn rồi cơ mà!” Giang Hướng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn cô ta, “Cô... không xứng với tôi.”
“Anh nói cái gì!” Giang Hướng Tuyết như sắp nổ tung.
Lại dám nói cô không xứng với anh ta sao?
Lẽ nào Cố Niệm kia thì xứng với anh ta chắc?
Lại dám nói cô không xứng với anh ta sao?
Lẽ nào Cố Niệm kia thì xứng với anh ta chắc?
Giang Hướng Tuyết tức giận run rẩy, cả người dường như đều bị kích động.
Bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay, Giang gia muốn gây náo động nên đã mời đến rất nhiều nhân vật nổi tiếng và minh tinh đến tham dự. Khi bọn họ đến thậm chí còn có tiết mục đi thảm đỏ ở bên ngoài khách sạn.
Bởi vậy tất nhiên không thể thiếu được rất nhiều phóng viên cũng đến lấy tin.
Vì thế bây giờ, phản ứng thất thố của Giang Hướng Tuyết đều đã bộc lộ dưới ống kính của giới truyền thông.
Còn Giang Hướng Tuyết vì tức giận nên không hề chú ý tới.
“Sở Chiêu Dương, anh không sợ tôi sẽ công bố đoạn clip đó ra ngoài sao!” Giang Hướng Tuyết phẫn nộ hét lên.
“Tôi vốn dĩ không hề sợ. Nếu không đã đính hôn với cô từ lâu rồi.”
Hà Hạo Nhiên đứng bên cạnh mỉa mai nói: “Cô Giang, cô có thời gian băn khoăn vấn đề này, chi bằng nghĩ cách cứu ba cô ra đi. Đến lúc này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến chuyện của mình được, cô Giang quả là bậc kỳ tài.”
Lời của Hà Hạo Nhiên, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan cũng đã nghe thấy.
Sở Gia Hoành trầm mặt, Hướng Dư Lan cũng lo lắng tim đập thình thịch.
Đúng vậy, khi xảy ra chuyện này, phản ứng của người bình thường chẳng phải đều là nhanh chóng nghĩ cách cứu ba mình ra như thế nào sao?
Ngay cả Điền Hinh Nguyệt cũng đã vội vã đi theo Giang Vạn Lý rồi, vậy mà Giang Hướng Tuyết lại vẫn còn tâm tình ở đây bám riết chuyện đính hôn.
“Chúng tôi đang nói chuyện không có chỗ cho cậu xen vào!” Giọng Giang Hướng Tuyết lanh lảnh, giơ tay gạt Hà Hạo Nhiên sang một bên.
Lúc này đây ngay cả một kẻ nhỏ nhoi như vậy cũng dám coi thường cô ta!
Nhưng cô ta vừa mới giơ tay đã bị Hà Hạo Nhiên chặn lại.
Sau đó, hai cánh tay bị hai người nắm lấy.
Là bảo vệ khách sạn!
“Các anh muốn làm gì! Buông tôi ra! Tôi là khách của khách sạn các anh đấy!” Giang Hướng Tuyết thất thanh hét lớn.
Toàn bộ đám phóng viên xúm vào, nhắm ống kính vào Giang Hướng Tuyết đang sắp phát điên, tiếng chụp ảnh “tách tách” vang lên lia lịa.
Còn đầu camera phụ trách phát trực tiếp cũng đang quay ống kính về phía Giang Hướng Tuyết, thậm chí còn đặc tả, quay rõ ràng toàn bộ khuôn mặt cô ta.
“Sở Chiêu Dương, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh nhất định sẽ phải hối hận!” Giang Hướng Tuyết hét lớn.
Sở Chiêu Dương không thèm nhìn cô ta, cất bước đi thẳng.
Hà Hạo Nhiên cũng đi theo sau, Sở Gia Hoành muốn gọi họ lại nhưng không kịp.
***
Sở Chiêu Dương ra khỏi Thịnh Duyệt liền vội vàng quay về Lan Viên, cũng không biết ở nhà Cố Niệm đã xem phát trực tiếp chưa.
Trên đường, anh nhận được điện thoại của Sở Điềm.
“Anh, anh đã lên kế hoạch từ trước rồi đúng không?” Sở Điềm vui mừng nói trong điện thoại.
“Không còn là tra nam nữa rồi à?” Sở Chiêu Dương nhíu mày hỏi.
Sở Điềm ngại ngùng gãi đầu: “Ôi chao, anh, đó là em nói linh tinh thôi, anh đừng có để bụng! Anh hai của em sao có thể là tra nam được chứ, anh hai em tốt nhất trên đời! Nhưng mà anh hai nè, nếu anh đã lên kế hoạch từ trước sao không nói cho em biết chứ!”
“Bất ngờ, sợ lộ.” Sở Chiêu Dương nói.
Vừa giải quyết xong chuyện của Giang gia, không có gì phải bận tâm nữa, tâm trạng Sở Chiêu Dương khá tốt, nhìn ra ngoài cửa xe ngắm phong cảnh. Cho dù chỉ thấy nhà cao tầng san sát anh cũng không cảm thấy áp lực nữa.
“Anh hai, chiêu này của anh lợi hại quá. Như vậy Giang gia sẽ không tiếp tục bám lấy anh được nữa, đúng là một mẻ bắt gọn!” Sở Điềm giơ ngón cái lên.
Sở Chiêu Dương bình tĩnh tiếp nhận sự tán dương và sùng bái của em gái, đợi đến khi Sở Điềm nói xong liền cúp điện thoại.
Trở về Lan Viện, Sở Chiêu Dương ung dung đi ra khỏi thang máy nhưng lại ngẩn người ra ngay.
Anh nhìn thấy Cố Niệm đứng ở cửa thang máy đợi anh, cô đang cúi đầu, hai tay chắp ra sau lưng, không biết đã đợi bao lâu. Lưng cô dựa vào tường, lười biếng giơ ngón chân ra vẽ một hình gì đó ở dưới đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...