“Cô Nam?” Trình Dĩ An lẩm nhẩm, bất giác nở nụ cười, “Tên gọi mới này mặc dù chưa quen lắm nhưng em rất thích”
“Anh cũng vậy” Nam Cảnh Hành ôm eo cô, “Đi thôi, bà xã của anh”
Lúc này hai người giống như hai đứa trẻ ngây thơ, dắt tay nhau đi lên xe, lái xe về nhà, lúc xuống xe cũng vẫn đung đưa tay đi vào trong.
“Thế nào rồi, thế nào rồi? Nhận sổ đăng kí kết hôn chưa?” Bà Nam sốt ruột hỏi, giống như thật sự sợ con dâu chạy mất.
“Lấy được rồi ạ” Nam Cảnh Hành lấy quyển sổ đỏ nhỏ của anh và Trình Dĩ An ra.
“Ôi chao, tốt lắm, tốt lắm, thật sự quá tốt.” Bà Nam vui vẻ, “Cuối cùng con cũng quyết định chuyện kết hôn. Mẹ cũng bớt một chuyện phải suy nghĩ, tiếp theo chính là chờ để bế cháu”
Nam Cảnh Hành dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ quá nôn nóng rồi, Dĩ An còn chưa tốt nghiệp mà”
“Không sao, không sao, mẹ chỉ nói vậy thôi.” Bà Nam cười nói, “Hai con đều còn trẻ mà. Dĩ An cũng đừng có áp lực nhé. Trước khi gặp con, mẹ không ngờ có một ngày đứa con trai này của mẹ có thể kết hôn. Trước đây, mẹ nói với nó đến rách mép, nó vẫn luôn đối phó với mẹ. Nhưng bây giờ, lấy vợ rồi, mẹ mới có cảm giác nó thực sự đã trưởng thành”
Bà Nam ngừng một lát, nói tiếp: “Bây giờ thì tốt rồi, có gia đình rồi, mẹ không còn phải lo nữa. Đúng rồi, vừa rồi mẹ và ba con vừa xem hoàng lịch, các con xem xem ngày nào thích hợp? Theo ý của mẹ thì đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi cũng không cần quá vội, tốt nhất là chuẩn bị hoàn hảo tất cả để chúng ta cho thể chuẩn bị cho các con một hôn lễ long trọng.”
Bà Nam vừa nói vừa chỉ vào ba ngày được bà khoanh trên hoàng lịch, “Mẹ xem rối, ba ngày này là tốt nhất. Sau khi các con ra khỏi cửa, mẹ đã gọi điện hỏi nhà lão Sở, lão Tể và lão Yên, hỏi kinh nghiệm của họ về hôn lễ. Bọn họ đều nói khoảng thời gian nửa năm là tốt nhất. Các con đi chụp ảnh cưới, chuẩn bị địa điểm tổ chức hôn lễ, đặt và đi gửi thiệp... đều không thể nóng vội được.”
Nam Ngộ Trạch chỉ cười không nói gì. Cái gì mà gọi điện thoại hỏi kinh nghiệm, trên thực tế chính là đi khoe khoang chuyện con trai bà cuối cùng cũng kết hôn.
“Vậy chọn ngày ở giữa này đi” Nam Cảnh Hành rất phối hợp nói.
“Được, được, được”Bà Nam vô cùng vui mừng, “Vậy thì chọn thời gian này nhé”
Bà Nam nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Dĩ An, lập tức nói: “Sao còn chưa mua nhẫn cưới? Mau đi mua đi, đeo cho Dĩ An. Con bé còn trẻ, ở bên ngoài rất dễ khiến người khác hiểu lầm là còn độc thân, màu đeo vào để cho những người kia nhìn thấy cách xa Dĩ An một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...