Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
“Trình Dĩ An: “...”
Hiện giờ bảo cổ nói sao?
Lẽ nào nói cô chỉ muốn nói đừng làm ở đây, tốt xấu gì cũng phải về phòng. Nhưng không ngờ Nam Cảnh Hành lại hiểu lầm.
Nam Cảnh Hành đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì?
Trình Dĩ An liền đỏ mặt, hận không thể giải thích ý của mình của lúc nãy. Nam Cảnh Hành cũng không biết mình vì nói sai một cầu mà đã bỏ lỡ cơ hội thế này.
Nam Cảnh Hành đứng dậy rồi kéo Trình Dĩ An dậy theo.
Trình Dĩ An xuống quẩy bếp, hai chân vừa chạm đất thì đầu gối liền liền không chống đỡ được.
Nam Cảnh Hành vội vàng kéo cô vào lòng, mỉm cười, “Mới có thế mà đã không chịu nổi rồi sao?”
“Em... em không có kinh nghiệm, dĩ nhiên là không chịu nổi rồi.” Trình Dĩ An u ám nhìn vào đôi mắt anh, “Không giống như anh, hơi thở không gấp rút cơ thể cũng không mềm nhũn”
Dáng vẻ ghen tuông của cô khiến Nam Cảnh Hành bật cười, “Cơ thể anh mà mềm nhũn là tiêu rồi, cơ thể anh rắn chắc, cơ thể em mềm mại mới là đúng. Hơn nữa, đây là khả năng trời phú của anh, chẳng liên quan gì đến kinh nghiệm”
Trình Dĩ An lúc này đã có thể đứng vững, liền đẩy Nam Cảnh Hành ra, nói: “Đợi ngày mai bánh nguội rồi, anh nhớ bỏ vào trong hộp đấy.”
“Anh không nhớ, không phải còn có em sao?”
“Sao lại có em, em đầu có ở đấy.”
Nam Cảnh Hành nhíu mày, “Tối nay em không ở đây sao?”
“Không đâu...”
Hiện giờ trong nhà chỉ cổ và Nam Cảnh Hành, sao cô có thể cả gan ở lại đây được chứ?
“Suy nghĩ gì thế, em không tin tưởng anh sao?” Nam Cảnh Hành gõ vào trán cô một cái, “Lúc nãy em không phát hiện căn phỏng đó vẫn chẳng có gì thay đổi hay sao? Anh đã sớm sửa phòng khách đó thành phòng của em rồi. Tuy em cứ muốn ở trong ký túc xá nhưng anh nghĩ khi nào em muốn đến đây ở thì có thể dọn qua bất cứ lúc nào, đồ đạc của em để ở đây là được. Đâu phải bảo em ngủ chung với anh.”
Trình Dĩ An hiểu lầm anh nên rất áy náy, “Không phải em không tin anh, chỉ là em thấy ngại mà thôi.”
Nếu cô biết trong lòng Nam Cảnh Hành thật sự có chủ ý gì, cổ tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Lúc này cô còn đang nghĩ Nam Cảnh Hoàn rất chính trực.
“Dù sao thì quần áo em cũng đã thay rồi, đừng về nữa” Nam Cảnh Hành vòng nhẹ tay qua eo cô “Thím Dương còn chuẩn bị cho em mấy bộ đồ ngủ, đến cả mỹ phẩm dưỡng da cũng mua sẵn cho em rồi. Tối nay em cứ nghỉ ngơi ở đây, ngày mai anh đưa em đến công ty” Nam Cảnh Hành cúi đầu, hôn nhẹ nhàng lên môi của cổ.
Trình Dĩ An bị anh hôn đến lờ mờ, làm gì còn có năng lực phán đoán, ngốc nghếch gật đầu đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...