Nam Cảnh Hành mỉm cười gật đầu, “Được, vậy ngày mai anh sẽ không đến tìm em. Nhưng em chuẩn bị thì chuẩn bị, cũng phải biết tự chăm sóc bản thân. Ăn cơm đúng giờ, đừng mải đọc sách”
“Trong mắt anh, em không biết chăm sóc bản thân vậy sao?” Trình Di An hỏi.
Nam Cảnh Hành mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, “Đúng vậy, không phải em nói anh lớn tuổi sao? Trong mắt anh, em vẫn là một cô bé, luôn cảm thấy chuyện gì em cũng cần được chăm sóc.”
Đã từ lâu rồi Trình Dĩ An không cần người khác chăm sóc nữa. Cho dù lúc còn nhỏ, còn cần người khác chăm sóc, cô cũng phải tự ép bản thân phải trưởng thành. Ba mẹ qua đời, cô gần như đã trưởng thành trong một đêm. Cô đã sống như vậy nhiều năm rồi, sớm đã quen với việc tự chăm sóc mình, cũng đã quen không có ai quan tâm cô sống có tốt hay không, có ăn no hay không, có mệt hay không, không có ai quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô. Cô cũng chưa từng trông chờ sẽ có người quan tâm mình.
Nhưng bây giờ, lúc nghe những lời của Nam Cảnh Hành, Trình Dĩ An đột nhiên phát hiện, có lẽ cô không cần người chăm sóc, nhưng cũng cần có một người ở bên cạnh nhắc nhở cô phải biết chăm sóc bản thân. Cô không cần đối phương mỗi ngày từng giờ từng phút chăm sóc mình, chỉ hi vọng có thể thỉnh thoảng được người đó quan tâm một chút là được.
Những câu nói lúc này của Nam Cảnh Hành làm cho trái tim cô cảm thấy rất ấm áp.
Trình Dĩ An hít hít mũi, gật đầu, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Phải nhớ những gì mình nói đó, dù sao trước đó em cũng chưa từng tiếp xúc, không được nôn nóng tìm hiểu tất cả, chỉ cần tìm hiểu đại khái là được.” Nam Cảnh Hành dặn dò.
“Ừm” Trình Dĩ An gật đầu.
“Lên trên đi” Nam Cảnh Hành nói.
Trước khi Trình Dĩ An rời đi, lại không yên tâm nói: “Thứ hai anh đừng đến đó.”
“Um.”
Trình Dĩ An lúc này mới yên tâm, đang định rời đi thì bị Nam Cảnh Hành kéo lại. Yết hầu Nam Cảnh Hành khẽ trượt, biết rõ cổ phải lên rồi nhưng lại không nỡ xa cô. Nếu cô có thể sống cùng với anh thì tốt biết mấy.
Nam Cảnh Hành thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh, cho dù anh muốn làm gì đó với cô thì cũng không tiện lắm.
“Có chỗ nào tương đối yên tĩnh không?” Nam Cảnh Hành hỏi Trình Dĩ An.
Trình Dĩ An nhìn xung quanh, chỗ yên tĩnh chắc là những chỗ một vài cặp tình nhân thường đến.
Nam Cảnh Hành đột nhiên kéo Trình Dĩ An vào khu rừng nhỏ bên kia. Bên đó chính là chỗ những cặp tình nhân hẹn hò, vấn đề là những cặp tình nhân vào đó đều rất thích... mấy chuyện như dã chiến. Hôn nhau đối với họ mà nói đều quá đơn thuần rồi.
Nam Cảnh Hành đi vào đó làm gì?
Nam Cảnh Hành vốn không biết nội tình, chỉ cảm thấy chỗ đó rất yên tĩnh, cũng rất tốt, làm gì cũng rất tiện.
Trình Dĩ An vừa bị anh kéo, vừa lắp bắp hỏi: “Anh.. anh sang bên đó làm gì vậy?”
“Bên đó yên tĩnh, có thể nói chuyện với em”
“Một ngày... còn chưa đủ sao?”
Nam Cảnh Hành đột nhiên dừng lại, “Một ngày đã chán rồi sao?”
Trình Dĩ An: “.”
Câu này là có ý gì chứ?
“Không chán, chẳng phải là em sợ anh chán sao?”
Vừa bước vào giai đoạn yêu cuồng nhiệt chính là mỗi phút mỗi giây đều không muốn chia xa, sao cô có thể chánn được chứ?
“Anh cũng không” Nam Cảnh Hành mỉm cười, kéo cô tiếp tục tiến về phía đó.
“Nhưng chỗ này là...” Trình Di An đang nói, cả người đã bị kéo vào khu rừng nhỏ. Còn chưa nói xong, Nam Cảnh Hành đã đẩy cô vào dưới gốc cây, chiếm lấy cánh mối còn đang muốn nói chuyện của cô. Trình Dĩ An vừa bất ngờ vừa lúng túng, tim đập nhanh như sắp nổ tung. Trên mỗi chỉ có cánh môi mềm mại và hơi thở nóng bỏng của anh. Hai tay bất giác đặt lên bả vai anh,
Nam Cảnh Hành đặt tay cô vòng ra sau gáy, quấn lấy. Anh siết chặt eo cô, hôn chặt, hô hấp của hai người đều nặng nề hơn, không thể bình tĩnh được. Đôi môi Trình Dĩ An cũng đỏ lên, hai mắt ánh lên một làn nước, đôi má phiếm hồng, vô cùng xinh đẹp. Khoảnh khắc này dường như đã giúp cô cởi bỏ nét ngây thơ của tuổi trẻ, trở thành một người phụ nữ yêu kiều.
“Anh vẫn luôn muốn làm thế, ban ngày ở khu vui chơi, mãi không tìm được cơ hội. Đến lúc tiễn em, xung quanh vẫn có rất nhiều người” Nam Cảnh Hành khản giọng nói, không khó nghe ra sự buồn bực của anh.
Trình Dĩ An: “.”
Nam Cảnh Hành nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng bất an này của cô, trái tim vừa mềm nhũn vừa nóng bỏng. Anh cúi đầu hôn lên môi cô từng chút, từng chút, mãi vẫn thấy chưa đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...