Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Con quen cô ấy cũng là vì cô ấy suýt nữa bị Hạ Kính Bắc hại.” Nam Cảnh Hành tiếp lời.

Anh lại kể chuyện lần đầu tiên gặp Trình Dĩ An ở quán bar kể cho bà Nam nghe. Dù Nam Cảnh Hành không kể chi tiết nhưng cũng đủ để ba mẹ anh hiểu.

Ở trường đại học B không đáng ngại, chỉ sợ những người kia tuyên truyền lung tung sau lưng, hủy hoại thanh danh của Trình Dĩ An. Nhưng với ba mẹ mình, anh không hề để ý nhiều. Hơn nữa, cho dù bây giờ không nói, ngộ nhỡ sau này bọn họ biết được thì càng phiền, chi bằng bây giờ nói rõ luôn.

“Không biết có phải do duyên phận không, con cứu cô ấy xong, lúc đó cô ấy không từ mà biệt khiến con rất tức giận. Kết quả sau đó, hết lần này đến lần khác con lại gặp cô ấy. Cuộc sống của cô ấy rất khó khăn nhưng lại rất nỗ lực, kiên cường.” Nam Cảnh Hành nhìn Trình Dĩ An cười dịu dàng.

Ông bà Nam đều là người từng trải, vừa nhìn ánh mắt của Nam Cảnh Hành thì bọn họ đã hiểu. Đây tuyệt đối không phải là giả vờ. Nhưng Trình Dĩ An là người trong cuộc lại không rõ ràng như bà Nam. Cô nhìn nụ cười của anh mà bất giác thất thần. Thậm chí cô còn có ảo giác giống như hai người đang thực sự yêu nhau chứ không phải là giả. Trình Dĩ An bất giác chìm đắm trong ánh mắt của Nam Cảnh Hành mà quên đi tất cả.


Nam Ngộ Trạch hỏi, “Ba mẹ cháu là nhà khảo cổ học?”

“Vâng ạ.” Trình Dĩ An gật đầu.

“Ba mẹ cháu tên là gì?”

Trình Dĩ An thành thực nói tên ba mẹ mình.

Bà Nam kinh ngạc: “Là bọn họ!”

Nam Ngộ Trạch cũng than thở, “Đúng vậy, vừa rồi khi Dĩ An nói, tôi đã cảm thấy liệu có trùng hợp như vậy không, cùng thời gian, cùng nguyên nhân qua đời.”

Trình Dĩ An nghi hoặc nhìn ông, “Bác trai biết ba mẹ cháu?”

“Đúng vậy. Ta được người giới thiệu quen biết ba cháu. Bởi vì ta cũng là người yêu thích đồ cổ cho nên thường xuyên thỉnh giáo ba cháu về phương diện này. Ta rất nể phục kiến thức học thuật của ông ấy.” Nam Ngộ Trạch nói.


Nếu như ba mẹ Trình Dĩ An còn sống, cuộc sống của đứa trẻ này sẽ khác. Với địa vị của ba mẹ cô trong giới khảo cổ, cho dù không giàu sang phú quý cũng được người trong xã hội tôn trọng.

Trình Dĩ An không nghĩ nhiều như vây. Cô chỉ cảm thấy may mắn vì qua bao nhiêu năm không ngờ lại gặp được một người quen của ba. Chuyện này khiến cô có cảm giác ba mẹ không hoàn toàn rời xa cuộc sống của cô.

Hạ Kính Bắc bán hết đồ đạc ba mẹ cô để lại, cho dù không bán cũng không cất trong nhà. Điều này khiến cho cô muốn nhìn thôi cũng không được. Lâu dần, ấn tượng về nhiều thứ đã dần trở nên mơ hồ, như muốn biến khỏi ký ức.

Cô rất sợ, không muốn dần quên mất hình ảnh của ba mẹ như vậy, không muốn ba mẹ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô. Cho đến hôm nay, nghe được Nam Ngộ Trạch cũng quen biết ba cô. Cô cảm thấy sợi dây liên hệ giữa ba và cô càng chặt hơn.

“Mẹ, con nghiêm túc qua lại với Dĩ An. Con rất thích cô ấy, cho nên sau này Liên Bách Nghê có đến đừng cho cô ta vào nhà. Bằng không không biết cô ta lại nhồi nhét cái gì vào đầu mẹ.” Nam Cảnh Hành nói.


Nam Cảnh Hành đến tuổi này cuối cùng cũng chịu có bạn gái, bà Nam đương nhiên đồng ý. Bà rất tin tưởng vào mắt nhìn người của Nam Cảnh Hành. Nam Cảnh Hành cảm thấy Trình Dĩ An tốt thì chắc chắn là như vậy.

“Đúng rồi, nghe Cảnh Hành nói, cháu đang học đại học, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Bà Nam hỏi.

“Cháu đang học năm thứ ba ạ.” Trình Dĩ An nói.

“Sau này cháu có dự định gì? Tốt nghiệp xong đi tìm việc luôn hay là học tiếp? Năm thứ ba rồi cũng nên suy nghĩ chuyện thực tập nhỉ?”

“Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy, cô ấy làm sao trả lời? Nhà cậu cô ấy như vậy chắc chắn sẽ không suy tính cho cô ấy, cô ấy là người tự có kế hoạch. Cậu cô ấy chiếm đồ của cô ấy, cô ấy muốn đòi lại. Nhưng gặp phải gia đình khốn nạn như vậy, muốn giải quyết riêng cũng không được. Mấy năm nay cô ấy vẫn đi làm thêm để kiếm tiền mời luật sư. Con bảo cô ấy đến Nam Âm thực tập trước, làm từ chức vụ bình thường. Tiền thuê luật sư con sẽ cho cô ấy mượn, trừ vào lương hàng tháng.” Nam Cảnh Hành giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui