Trước khi đi, Trình Dĩ An nói: “Bạn học Liên, nếu như bạn còn chặn đường không cho tôi đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”
Bạn cùng phòng của Trình Dĩ An cũng bảo vệ hai bên, cho dù Liên Bách Nghê có không cam lòng đi nữa thì cũng không có khả năng ở đây dây dưa làm mất mặt mình, chỉ đành thả cho Trình Dĩ An đi.
Bởi vì không cần phải đến quán bar làm việc nữa, Trình Dĩ An xem như được trải nghiệm cuộc sống sinh viên.
Buổi chiều không có tiết, cô đến thư viện đọc sách, tìm ít tài liệu.
Sáu giờ tối, cô nhận được điện thoại của Nam Cảnh Hành nói anh đang trên đường đến đại học B, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.
Nam Cảnh Hành không hề sợ bị chú ý, đúng giờ cao điểm sinh viên xuất hiện ở trường, anh cứ thế hiên ngang đi vào. Bởi vì chuyện Liên Bách Nghê tìm đến trường vào buổi chiều nên anh càng được chú ý hơn.
Nam Cảnh Hành cho dù đã quen chuyện được người khác chú ý nhưng anh vẫn nhận ra được điều khác thường.
Anh nghi ngờ hỏi Trình Dĩ An: “Sao họ lại nhìn anh kỳ lạ như vậy?”
“Chiều nay Liên Bách Nghê đến tìm tôi.” Trình Dĩ An nói.
“Em nói ai cơ?” Nam Cảnh Hành nhất thời không kịp phản ứng lại.
Trình Dĩ An nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, giống như đang nhận định rốt cuộc anh thực sự không nhớ hay đang giả ngốc.
Nam Cảnh Hành thật ra thực sự không đến nỗi không nhớ Liên Bách Nghê là ai, dù sao bà Nam cũng thường xuyên nhắc tới cái tên này bên tai anh. Nhưng đến sau này, Nam Cảnh Hành thực sự không chịu được nữa đã nổi cáu. Anh không thích Liên Bách Nghê một chút nào cả, tính cách như vậy bảo làm em gái anh, anh còn sợ mất mặt. Lấy vợ về là để cùng nhau chung sống hòa thuận chứ không phải để suốt ngày cãi nhau. Tính cách của Liên Bách Nghê như vậy lấy về nhà có thể chung sống hòa thuận sao?
Mặc dù bà Nam nói Liên Bách Nghê vẫn còn ít tuổi, vẫn còn nũng nịu đỏng đảnh, đợi lớn hơn sẽ khác. Nhưng bởi vì Nam Cảnh Hành rất ít khi nổi cáu như vậy, có thể thấy anh thực sự vô cùng tức giận nên bà Nam không dám nhắc đến nữa.
Sau đó, bà Liên lại thường xuyên tìm đến cửa, suốt ngày nửa đùa nửa thật nói về chuyện hôn sự của Nam Cảnh Hành và Liên Bách Nghê. Bà Nam thay đổi thái độ hẳn, không hề tiếp lời bà ta mà đổi sang chủ đề khác. Từ đó về sau, bà cũng không nhắc gì đến chuyện của Nam Cảnh Hành và Liên Bách Nghê nữa.
Bà Liên đương nhiên có thể nhận ra sự khác thường nhưng cũng không có cách nào khác. Song bà ta lại càng thường xuyên đưa Liên Bách Nghê đến nhà họ Nam hơn. Không những Liên Bách Nghê thích Nam Cảnh Hành mà ngay cả nhà họ Liên cũng không muốn từ bỏ cơ hội liên hôn với nhà họ Nam. Nhưng tình cảm không đủ thắm thiết, nhất định phải buộc quan hệ của hai nhà lại với nhau như vậy mới yên tâm.
Bà Nam cũng cảm thấy tình chị em thân thiết với bà Liên cũng đã có sự thay đổi. Để tránh nhà họ Liên, bà cùng với chồng đi du lịch khắp thế giới.
Vì thế Nam Cảnh Hành thực sự đã rất lâu không gặp Liên Bách Nghê.
Trình Dĩ An đột nhiên nhắc đến, nhất thời anh không nhớ lại được thật. Nhưng anh ngạc nhiên hơn là Liên Bách Nghê đã đến tìm Trình Dĩ An để làm gì?
Nam Cảnh Hành hỏi Trình Dĩ An, cô trả lời: “Cô ta thích anh, cho là tôi dụ dỗ anh, giữa hai chúng ta tồn tại quan hệ không chân chính. Không phải là yêu đương mà là tôi được anh bao nuôi. Cô ta nói cô ta là vợ sắp cưới của anh.”
“Không phải!” Nam Cảnh Hành lập tức phủ nhận, “Nhà họ Liên vẫn luôn muốn liên hôn với gia đình anh. Trước đây, bởi vì mẹ anh có quan hệ rất tốt với bà Liên nên đã từng nói đùa cho anh và Liên Bách Nghê bên nhau. Nhưng mẹ anh chỉ là nói đùa chứ không nghiêm túc. Bà Liên vẫn luôn để chuyện này trong lòng. Ngay cả Liên Bách Nghê cũng tự mặc định rằng mình thực sự là vợ sắp cưới được hứa gả của anh.”
“Những gì tôi suy đoán không được tường tận như vậy, nhưng đại khái cũng đoán được là do Liên Bách Nghê đơn phương. Chỉ không ngờ, vừa mới ngày đầu tiên đồng ý giúp anh, đã bị đẩy lên diễn rồi.” Trình Dĩ An cười nói.
“Cô ta có làm gì em không?”
“Không, anh yên tâm đi, trong trường nhiều người như vậy, cô ta có thể làm gì chứ? Nhưng rõ ràng cô ta biết suy nghĩ của anh mà không chịu nghe, cứ sống trong thế giới của mình, cứ như vậy cũng không phải là cách.”Trình Dĩ An nói.
“Đúng vậy.” Nam Cảnh Hành gật đầu, “Anh sẽ nghĩ cách.”
Nam Cảnh Hành kiên trì đưa Trình Dĩ An đi ăn, ăn xong lại đưa cô về trường.
Thói quen của con người không phải tự nhiên mà có, nhưng khi đã quen rồi thì có thể thản nhiên tiếp nhận.
Trình Dĩ An chính là người như vậy.
Ban đầu cô còn cảm thấy ngại, làm phiền Nam Cảnh Hành. Nhưng sau khi quen rồi, đi ăn với anh rồi lại được anh đưa về đã trở thành một chuyện rất tự nhiên.
Trình Dĩ An quay về kí túc xa. Lúc rửa mặt nghĩ đến chuyện này cảm thấy lo sợ, không muốn bản thân trở nên không có chừng mực.
Ở bên Nam Cảnh Hành, có phải cô đã quá thả lỏng rồi không?
Trình Dĩ An không ngờ chuyện yêu đương của cô và Nam Cảnh Hành lại lên tin tức lá cải. Trong thời đại mạng xã hội phát triển, các hình thức truyền thông giấy đã gần như bị truyền thông mạng thay thế. Ngay cả paparazzi cũng có tài khoản riêng, trở thành tài khoản VIP.
Có người đăng ảnh Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường đại học B, trong nháy mắt đã được tài khoản của các trang truyền thông lớn chia sẻ, cả truyền thông tư nhân cũng đều đăng tin tức này.
Cô và Nam Cảnh Hành không phải là người trong giới giải trí, cũng chỉ có Nam Cảnh Hành được coi là nhân vật của công chúng, nhận được sự quan tâm nhiều một chút.
Nhưng không ngờ, sau khi hai người bị chụp ảnh, ai cái tên Trình Dĩ An và Nam Cảnh Hành cùng được đưa lên tin tức hàng đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...