“Không có gì, chúng ta là bạn cùng phòng mà!” Đặng Lệ Hoa xua tay.
Mặc dù cũng có ý tạo mối quan hệ thân thiết với Trình Dĩ An, nhưng trước giờ Trình Dĩ An rất khiêm tốn, tính cách cũng tốt, có thể giúp thì cô sẽ bằng lòng giúp.
Hơn nữa, cô cũng không giúp gì nhiều, chỉ là nói những gì mình biết cho Trình Dĩ An mà thôi.
Tôn Thư Vân lại hỏi Trình Dĩ An rốt cuộc cô quen biết Nam Cảnh Hành thế nào. Bình thường bọn họ thực sự không có cơ hội để tiếp xúc với nhân vật như Nam Cảnh Hành.
Nam Cảnh Hành không nói ra chuyện cô bị Hạ Kính Bắc hạ thuốc là vì bảo vệ cô, chuyện này hoàn toàn hợp với ý nghĩ của Trình Dĩ An.
Lúc này, cô đương nhiên sẽ không thể nói ra được.
Vì vậy, Trình Dĩ An liền tìm một lý do, “Các cậu cũng đã nghe nói về tình hình bên cậu tớ rồi, có một lần ông ta đến tìm tớ gây sự, đúng lúc bị Nam… Nam Cảnh Hành nhìn thấy, anh ấy đã giúp tớ. Chúng tớ quen nhau như vậy đấy.”
“Ôi, đây đúng là duyên phận mà!” Đặng Lệ Hoa cảm thán nói.
Chuyện này và chuyện bạn bè giao thiệp không liên quan đến nhau, nhưng duyên phận như vậy thực sự không thể cưỡng cầu.
Nếu không thì sao Trình Dĩ An gặp được còn người khác lại không gặp được chứ?
Chuyện này thực sự không phải muốn mà được.
Nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của Trình Dĩ An, ba mẹ mất sớm, bị nhà cậu ức hiếp khổ sở, nhiều năm không được sống cuộc sống bình thường. Nếu như đổi lại là người khác, có khả năng không đợi được gặp gỡ với Nam Cảnh Hành thì đã không trụ nổi rồi.
Hơn nữa, bản thân Trình Dĩ An cũng không biết tương lai có thể gặp Nam Cảnh Hành hay không?
Vậy mà Trình Dĩ An lại luôn kiên trì vượt qua cuộc sống đen tối không chút hy vọng đó.
Đặng Lệ Hoa cảm thấy, tuy là bạn cùng phòng với Trình Dĩ An nhưng mói quan hệ của họ chỉ ở mức xã giao. Nhưng bây giờ cô rất phục Trình Dĩ An.
Cho dù Trình Dĩ An có cơ hội gặp được Nam Cảnh Hành mà người khác không có, nhưng Đặng Lệ Hoa cũng không hề ghen ghét đố kị.
Ngưỡng mộ cơ hội Trình Dĩ An có bây giờ thì phải nghĩ đến cảnh ngộ trước giờ của cô ấy. Đồng thời cũng phải suy nghĩ xen bản thân mình ngưỡng mộ Trình Dĩ An bây giờ thì có thể chịu đựng được những gì cô ấy đã trải qua không.
Nhà Đặng Lệ Hoa đạo Phật, cho dù cô không thành kính như thế hệ trước trong nhà nhưng từ nhỏ đã bị ảnh hưởng nên cũng tin luật nhân quả. Vì Trình Dĩ An lúc trước quá khổ nhưng cô ấy không từ bỏ, vẫn kiên cường cho nên bây giờ mới được quả ngọt.
Đến giờ nhà ăn mở cửa bán đồ ăn trưa, Trình Dĩ An cùng bọn họ xuống nhà ăn. Bởi vì đã được Đặng Lệ Hoa nhắc nhở nên Trình Dĩ An rất chú ý, hơi lo lắng việc sẽ gặp phải Hoa Hàm Huyên ở nhà ăn.
Chỉ nhìn vào hành vi của cô ta ở giảng đường thì cô ta hoàn toàn có thể tìm cô gây sự ở nhà ăn. Nhưng may mà Hoa Hàm Huyên không đến nhà ăn.
“Cô ta khác khoa với chúng ta, nhà ăn khoa đó cũng ở chỗ khác, hơn nữa thời khóa biểu cũng không giống nhau, chắc buổi chiều cô ta không có tiết đâu. Hơn nữa cô ta rất ít khi ăn đồ ở nhà ăn, đa phần đều là gọi đồ ăn ngoài. Đồng hương của tớ nói, Hoa Hàm Huyên không thèm ăn đồ ở nhà ăn.”
Trình Dĩ An mỉm cười, cùng họ chọn bàn ngồi xuống.
Nhưng cho dù không có Hoa Hàm Huyên thì cũng có rất nhiều sinh viên hiếu kỳ. May mà không có ai đến hỏi thẳng giống như Hoa Hàm Huyên, đa số đều vừa ăn vừa nhìn Trình Dĩ An vì tò mò.
Nam Cảnh Hành đích thân bày tỏ thái độ hai lần, quan hệ của họ thật hay giả không cần phải chất vấn nữa. Bọn họ không thân với Trình Dĩ An nên không ai mặt dày đến hỏi. Nhưng sẽ có không ít người thân với bạn cùng phòng của cô. Họ đều muốn lén lút đi tìm mấy người bạn cùng phòng của cô để hóng chuyện
***
Tiết buổi chiều không có gì bất ngờ xảy ra.
Mặc dù không thể tránh khỏi bị người khác nhòm ngó nhưng Trình Dĩ An vẫn có thể kiên trì được.
Bây giờ, Nam Cảnh Hành vì giúp cô, qua một thời gian nữa chắc sẽ nói ra chia tay với cô. Đến lúc đó còn phải trải qua tình trạng này một lần nữa, hơn nữa, chắc sẽ còn kinh khủng hơn bây giờ. Trình Dĩ An hít thở sâu một hơi, bây giờ coi như là luyện tập trước.
Bây giờ bởi biết được cô và Nam Cảnh Hành “yêu nhau”, Hoa Hàm Huyên đã tìm cô gây phiền phức. Đợi sau này biết được bọn họ lại “chia tay”, không biết Hoa Hàm Huyên sẽ cười nhạo cô ra sao.
Trình Dĩ An nghĩ thôi đã thấy đau đầu. Vì thế cả tiết này cô mất tập trung, trong đầu toàn suy nghĩ lung tung.
Hôm nay hỗn loạn như vậy, Trình Dĩ An đã quên mất chuyện Nam Cảnh Hành nói sẽ đến đón cô.
Khi Trình Dĩ An sắp ra đến cổng thì nhìn thấy rất nhiều người đứng đó giống như đang nhìn ai đó.
Trình Dĩ An nghi ngờ đi đến, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Cô đi đến cổng trường thì nghe thấy có người nói, “Trình Dĩ An đến rồi!”
Trình Dĩ An: “...”
Lẽ nào có liên quan đến cô?
Đám người nghe thấy câu này liền nhường đường cho cô.
Lúc này Trình Dĩ An mới nhìn thấy, thì ra Nam Cảnh Hành đang đứng đợi cô ở lề đường phía trước.
Anh mỉm cười, vẫy tay với cô, “Em đứng ngây ngốc ở đó làm gì, qua đây mau.”
Trình Dĩ An vội vàng chạy đến, không tiện để Nam Cảnh Hành chờ lâu, càng không muốn bị nhiều người như vậy nhòm ngó, cô muốn nhanh chóng rời đi.
“Sao vẻ mặt lại thế kia, không muốn tôi đến đón à? Buổi sáng không phải tôi đã nói sẽ đến đón em sao?” Nam Cảnh Hành thấy cô đi đến, vội nói.
“Hôm nay ầm ĩ quá, tôi quên mất.” Trình Dĩ An thành thật nói.
Nam Cảnh Hành mỉm cười, búng nhẹ vào chóp mũi cô. Anh cười ấm áp, động tác cũng thân mật.
Trình Dĩ An lập tức ngây người, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...