Từ lúc bắt đầu tiếp quản công ty thì anh mới biết trên vai gánh vác cả gia đình họ Nam, gánh vác cả một đế quốc truyền thông. Cho dù có lúc nhìn anh có vẻ linh tinh lang tang, không được vững vàng như bọn người Sở Chiêu Dương, nhưng càng như vậy thì càng khó bị kích động. Gặp phải chuyện gì trước giờ anh đều phải suy xét rất nhiều lần, đến cả nói chuyện cũng không thể nói mà không suy nghĩ được.
Nhưng lần này, trước mặt Trình Dĩ An, anh chẳng kịp suy nghĩ, chỉ buột miệng nói ra theo cảm xúc của mình.
Là vì cảm thấy Trình Dĩ An không có gì cần phòng bị và lo lắng, ở trước mặt cô không cần suy nghĩ nhiều, che giấu nhiều sao?
Trình Dĩ An vẫn đang đợi câu trả lời của anh, Nam Cảnh Hành suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi lớn hơn cô, anh Nam hoặc Nam Cảnh Hành, tùy cô chọn một cách. Đương nhiên, nếu cô gọi tôi là Cảnh Hành, tôi cũng không để ý.”
Chỉ cần không phải cách gọi vừa nghe đã có cảm giác vô cùng xa lạ đó là được.
Ba cách này cô đều không muốn chọn, vẫn cảm thấy gọi ngài Nam hay cậu chủ Nam thích hợp hơn. Nhưng nếu nhất định bắt cô phải chọn một cách.
“Anh… anh Nam… đi.” Trình Dĩ An đành lấy hết can đảm nói.
Nam Cảnh Hành nhíu mày, “Anh Nam thì anh Nam, sao lại phải thêm một chứ “đi” vào làm gì chứ?”
“Anh Nam.”
Nghe cô gọi như vậy, bỗng nhiên Nam Cảnh Hành có chút hối hận, vừa rồi nên yêu cầu cô gọi mình là anh Cảnh Hành mới phải. Cách gọi này anh vẫn chưa hài lòng lắm.
Nhưng lúc này, Nam Cảnh Hành cũng không yêu cầu gì thêm, giữ đúng lời hứa lái xe về trước thêm một đoạn.
Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói tiếng cảm ơn và tạm biệt Nam Cảnh Hành.
Trước lúc xuống xe, cô còn cẩn thận nhìn trước nhìn sau mấy lần, xác định không có ai chú ý đến bên này, mới vội vã bước xuống, động tác cực kỳ nhanh.
Nam Cảnh Hành: “…”
Sợ người khác nhìn thấy vậy sao.
Trình Dĩ An nhìn thấy bên này không có ai, mới cách cửa sổ của xe vẫy tay với Nam Cảnh Hành, “Thật sự rất cảm ơn anh, anh đi đường cẩn thận, tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Nam Cảnh Hành: “…”
Cô nói một tràng như vậy, không cho anh bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Trình Dĩ An xoay người liền vội vã bước đi, cứ như sợ Nam Cảnh Hành sẽ đuổi theo vậy.
Nam Cảnh Hành: “…”
Anh tốt bụng đưa cô đến đây, lo lắng cô bị Hạ Kính Bắc quấy rối, cô có cần trốn tránh anh như vậy không?
Nam Cảnh Hành vô cùng buồn bực, nhìn thấy bóng lưng Trình Dĩ An càng ngày càng xa, trong lòng anh lại không yên tâm được. Trong lòng tự nói bản thân thật sự đã điên rồi, rõ ràng người ta không muốn anh quản, anh lại cứ thấp thỏm không yên, không quản trong lòng lại không yên tâm.
Nam Cảnh Hành thầm mắng mình một tiếng, lúc Trình Dĩ An sắp bước vào cổng trường, lại âm thầm lái xe quay trở lại.
Trình Dĩ An vốn không biết Nam Cảnh Hành đã quay trở lại. Học sinh ra vào cổng trường nhìn thấy Nam Cảnh Hành cho xe đậu lại bên con đường trước cổng thì đã không thể bình tĩnh tiếp được, lần lượt đưa mắt nhìn sang. Trường của họ, trước giờ đã thấy không ít xe xịn, nhưng chưa từng thấy chiếc siêu xe nào trị giá hàng nghìn vạn như vậy. Chiếc xe này đến đây làm gì chứ?
Tất cả sự chú ý của nam sinh đều đặt trên chiếc xe. Còn những nữ sinh lại có chút bất bình, tuyệt đối đừng đến đón nữ sinh nào đó trong trường của họ. Đưa mắt nhìn khắp trường, thật sự không cảm thấy có ai xứng với chiếc xe này cả.
Lúc nhìn thấy Nam Cảnh Hành từ trên xe bước xuống, suy nghĩ này cũng càng chắc chắn hơn. Không chỉ không có ai xứng với chiếc xe, mà còn là không có ai xứng với anh chàng này.
Đây rõ ràng là nam chính trong các bộ phim thần tượng!
Không, nam chính của các bộ phim thần tượng chỉ do các minh tinh biểu diễn. Nhưng họ cảm thấy bây giờ cũng chẳng có minh tinh nào có thể sánh với Nam Cảnh Hành.
Sự xuất hiện của Nam Cảnh Hành, nhất thời gây xao xuyến vô số trái tim của các thiếu nữ. Đã có nữ sinh kích động đến mức lấy điện thoại ra, ngón tay run run mở weixin, kêu gọi bạn bè, bảo mọi người mau ra đây mà xem. Siêu xe mỹ nam, khung cảnh này thật quá hấp dẫn!
Chàng trai với điều kiện này, muốn cô gái thế nào mà không có, chắc chắn không phải kiểu bao dưỡng nữ sinh!
Xem ra, những nữ sinh trong trường, thật sự không có chút cơ hội cạnh tranh nào.
Nam Cảnh Hành bỏ qua tất cả những ánh mắt đó, điềm tĩnh ung dung bước vào sân trường.
***
Cổng trường vốn dĩ vẫn rất yên tĩnh, không có gì khác thường, Trình Dĩ An cho rằng Hạ Kính Bắc vốn không đến, trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn đang suy nghĩ thì thấy phía trước đang tụ tập rất đông người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...