Lúc này Trình Dĩ An đang ngồi vững chãi trên chân của Nam Cảnh Hành.
Nam Cảnh Hành cũng không ngờ, nhìn cô có vẻ gầy nhưng người cũng khá đầy đặn. Anh khẽ ho một tiếng, bây giờ không có cách nào đổi tư thế nên đành kiềm chế cảm xúc khác thường trong lòng mình lại. Sau đó anh giúp cô xoa bóp chân, dọc theo bắp chân bắt đầu xoa bóp xuống dưới. Lúc Trình Dĩ An cảm thấy hai chân của mình đã đỡ hơn một chút, Nam Cảnh Hành cũng đúng lúc xoa bóp đến mắt cá của cô, cuối cùng cởi giày của cô ra. Trình Dĩ An hoảng hốt, vội muốn thu chân lại. Nhưng cô vừa cử động, Nam Cảnh Hành liền giữ chặt. Bàn chân cô vô cùng nhỏ nhắn. Tuy không khoa trương như gót sen vàng ba tấc thời cổ đại nhưng vẫn rất xinh xắn đáng yêu.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Nam Cảnh Hành.
Trình Dĩ An lúc này đã ngượng chín mặt, chỉ muốn nhanh chóng thu chân lại. Nhưng Nam Cảnh Hành lại có ý không muốn buông tay, không hề để ý vẫn muốn xoa chân cho cô.
Trình Dĩ An bỗng rùng mình, suýt chút nữa không ngồi vững mà ngã vào lòng anh. Cô ngồi trên chân anh như vậy là khoảng cách giữa hai người đã gần quá mức rồi. Nếu lúc này lại ngã vào lòng anh, không phải sẽ càng làm anh cho rằng cô muốn quyến rũ anh sao?
Trình Dĩ An vội thu chân mình lại, động tác hơi mạnh làm cho Nam Cảnh Hành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi đã… đã đỡ rồi.”
Nam Cảnh Hành nhìn cô rồi cúi đầu mang giày lại cho cô, đỡ cô đứng dậy.
Thật ra chân cô vẫn còn hơi tê, cộng thêm mang giày cao gót vốn không thoải mái lắm. Lúc này cô chỉ có thể cố chịu bước đi vài bước, làm ra vẻ không sao, mỉm cười với Nam Cảnh Hành, “Đã đỡ rồi, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, chuyện tối nay tôi rất xin lỗi, cũng không có mặt mũi nhận lời cảm ơn của cô.” Nam Cảnh Hành trầm giọng nói.
Trình Dĩ An không ngờ anh lại nói như vậy, vốn vì chuyện trước đó ở quán bar, cô đã hạ quyết tâm tránh xa anh. Thậm chí còn cảm thấy rất thất vọng vì hành vi của anh, cảm thấy bản thân đã nhìn lầm anh. Có lẽ sau này trong lòng cũng không nên nghĩ đến anh nữa. Nhưng không ngờ anh lại cứu cô, còn hết lần này đến lần khác xin lỗi cô. Vốn cho rằng anh rất xấu, nhưng lúc này anh lại biểu hiện tốt như vậy, bảo cô làm sao quên anh đây?
Một lần nữa trong lòng Trình Dĩ An dâng lên niềm kích động, muốn hỏi anh, có phải với mọi cô gái anh gặp được, anh đều quan tâm như vậy không?
Kỳ thực giữa hai người thật sự chẳng có giao tình gì. Lần đầu tiên chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt một lần, nếu nói đến nụ hôn đó cũng là do cô bị dược tính của thuốc khống chế, còn anh lại đang hiểu lầm. Cô bỏ đi không nói tiếng nào, duyên phận của hai người cũng nên chấm dứt ở đó.
Cho dù có gặp lại, anh sẽ không nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như cô mới phải. Cho dù có nhớ, cũng không đến mức để tâm như vậy, tức giận vì công việc của cô, lo lắng cô sẽ bị tổn thương. Không lẽ đối với ai, anh cũng đều như vậy sao?
Còn không đợi cô nghĩ xong, liền nghe Nam Cảnh Hành nói: “Để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự về được.”
Giờ này, ký túc xá đã đóng cửa rồi. Hơn nữa, cô ăn mặc như vậy nửa đêm trở về, bị người khác nhìn thấy, không biết còn đồn đại những lời khó nghe đến mức nào. Còn nhà họ Hạ, từ sau khi Hạ Kính Bắc bỏ thuốc cô, cô cũng không quay về đó nữa. Gần đây cô vừa mới tìm thuê một căn phòng nhỏ, là kiểu phòng ngầm dưới đất. Căn phòng đó chỉ đủ đặt một cái giường đơn và một giá treo quần áo đơn giản mà cô mua trên mạng. Nhưng vì chỗ đó rẻ, hơn nữa thật ra môi trường xung quanh cũng không tệ. Nó nằm trong một tiểu khu trung bình khá chứ không phải mấy khu dân cư phức tạp.
Nam Cảnh Hành nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình: “Lúc có người muốn có ý tốt với cô, cô có thể đừng từ chối nhanh như vậy không? Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp cô. Giờ đã muộn như vậy rồi, trên đường lỡ gặp phải nguy hiểm phải làm sao?”
“Anh đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?” Trình Dĩ An buột miệng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...