Sở Chiêu Dương không nói gì, đôi mắt u ám đánh giá Mạc Cảnh Thịnh từ trên xuống dưới. Quần áo của Mạc Cảnh Thịnh hơi nhăn nheo, cũng không biết vừa lăn lộn ở đâu. Nhưng vị trí mà Mạc Cảnh Thịnh đứng lại rất kỳ lạ. Sau lưng anh ta là phòng ngủ của Sở Điềm.
Nếu anh ta bước ra từ phòng ngủ của Sở Điềm thì…
Sở Chiêu Dương nheo mắt.
Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm đã trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào?
Nhìn dáng vẻ này của Mạc Cảnh Thịnh, không giống lần đầu đến đây. Thông thạo đường đi nước bước, rốt cuộc anh ta đã đến đây bao nhiêu lần?
Theo anh biết, trước đây số lần gặp nhau của Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm vốn không nhiều. Từ trước đến nay, trong lòng Sở Điềm, Mạc Cảnh Thịnh chỉ là một người bạn của anh trai mình, thế nên cũng giống như anh trai của cô.
Vậy thì bây giờ, quan hệ của hai người lẽ nào đã thay đổi rồi sao?
Mạc Cảnh Thịnh đưa tay sờ sờ mũi, sau đó lại lúng túng nhìn Sở Chiêu Dương mỉm cười, “Cậu đến sớm vậy à?”
Sở Chiêu Dương: “…”
“Cậu cũng biết bây giờ rất sớm à?” Sở Chiêu Dương nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Mạc Cảnh Thịnh chột dạ nắm tay lại che miệng, “Khụ.”
“Nếu đã sớm như vậy, sao cậu lại ở đây?” Sở Chiêu Dương lại hỏi.
“Không biết Điềm Điềm có nói với cậu, hai chúng tôi bây giờ đã trở thành hàng xóm rồi không?”
“Điềm Điềm?” Sở Chiêu Dương đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. “Chưa nghe qua, hai người là hàng xóm à?”
Sở Điềm thấy Mạc Cảnh Thịnh lâu như vậy còn chưa trở lại, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau, liền rón rén bước chân trần xuống giường.
Trước khi Mạc Cảnh Thịnh ra ngoài, vì sự an toàn của cô nên đã đóng cửa phòng ngủ lại. Sở Điềm chỉ có thể ghé sát vào cửa lắng nghe âm thanh bên ngoài. Nghe mãi nghe mãi, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bên ngoài hình như đang nói chuyện, không giống như đang đánh nhau.
Sở Điềm liền âm thầm mở cửa, sau đó giật bắn người.
Cô nghe thấy giọng nói của Sở Chiêu Dương!
Sở Điềm thò đầu ra, liền thấy Mạc Cảnh Thịnh đang đứng xoay lưng về phía cô, trước mặt anh là anh trai cô.
Sở Chiêu Dương đang nói chuyện với Mạc Cảnh Thịnh, ánh mắt liếc sang, thấy trong phòng ngủ phía sau thò ra nửa cái đầu của Sở Điềm.
Sở Chiêu Dương: “…”
“Ra đây!” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Sở Điềm cười gượng vài tiếng lấy lòng, rón ra rón rén từ phòng bước ra. Lúc cả người đều đã bước ra ngoài, Sở Chiêu Dương mới nhìn thấy, cô vẫn còn đang mặc áo ngủ.
Tình huống gì đây chứ? Một cô gái, có thể ở trước mặt một người khác giới mặc đồ ngủ?
“Rốt cuộc hai người là sao?” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, “Nói rõ ràng!”
Sở Điềm chầm chậm bước sang, nấp sau lưng Mạc Cảnh Thịnh, có chút lo lắng nhìn Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương: “…”
Haha, đúng là… Con gái lớn rồi không giữ được nữa, chắc chính là có ý này!
Anh là anh trai, có thể đánh cô hay mắng cô sao? Rõ ràng anh còn chưa nói gì, cô đã bước đến trốn sau lưng Mạc Cảnh Thịnh làm gì chứ? Không lẽ đối với cô mà nói, người đàn ông khác còn đáng để cô tín nhiệm hơn cả anh sao?
Trong lòng Sở Chiêu Dương bỗng cảm thấy bị tổn thương.
Thế mà Mạc Cảnh Thịnh còn làm động tác bảo vệ Sở Điềm, nói với anh: “Chi bằng chúng ta ngồi xuống, từ từ nói đi.”
Đối với chuyện này, Sở Chiêu Dương cũng không có ý kiến gì. Nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Điềm, “Trốn cái gì, anh còn có thể làm gì được em chứ?”
Sở Điềm đành phải mỉm cười “hihi” vài tiếng lấy lòng Sở Chiêu Dương, Mạc Cảnh Thịnh cảm thấy dáng vẻ mỉm cười lấy lòng người khác này của cô vô cùng đáng yêu. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô trước Sở Chiêu Dương, anh cũng cảm thấy ghen, muốn tiến đến che gương mặt của cô lại.
Thấy Mạc Cảnh Thịnh lại xích người đến trước mặt Sở Điềm, Sở Chiêu Dương liền nổi giận, nói với Sở Điềm: “Ra đây.”
Sở Điềm thầm thở dài một tiếng, tuy anh trai đã nói nhiều hơn trước một chút, nhưng tính tình vẫn nghiêm túc như vậy, không đáng yêu chút nào.
Ba người trở lại phòng khách, ngồi trên sofa.
Trong phòng khách của Sở Điềm bày trí một chiếc sô pha dài hình chữ L, Sở Chiêu Dương ngồi trên đoạn ngắn của hình chữ L. Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm liền ngồi ở bên dài còn lại.
Mạc Cảnh Thịnh ngồi gần phía Sở Chiêu Dương, ngăn cách anh với Sở Điềm. Sở Điềm ngồi bên cạnh Sở Chiêu Dương, ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy dáng vẻ này của họ liền nổi giận, hít thở sâu hai lần, miễn cưỡng khống chế bản thân.
“Nói đi, rốt cuộc hai người là như thế nào?”
Sở Điềm căng thẳng nắn nắn ngón tay, đang định lên tiếng, Mạc Cảnh Thịnh đã giữ chặt tay cô. Sở Chiêu Dương nhìn thấy hành động của Mạc Cảnh Thịnh, lập tức đen mặt.
Mạc Cảnh Thịnh điềm tĩnh nở một nụ cười với Sở Chiêu Dương, “Tôi và Điềm Điềm đang yêu nhau.”
Đôi môi Sở Chiêu Dương mím chặt, nhìn những cử chỉ nhỏ giữa hai người họ, anh đã có thể đoán được. Nhưng khi nghe thấy Mạc Cảnh Thịnh nói ra, Sở Chiêu Dương vẫn rất khó chịu, trong lòng vô cùng tức giận.
“Bao lâu rồi?”
“Mới là chuyện hai hôm nay thôi.” Mạc Cảnh Thịnh đáp.
“Chỉ mới hai hôm nay mà sáng sớm cậu ta đã ở đây? Tối qua cậu ở lại đây à?” Sở Chiêu Dương tức giận, trực tiếp hỏi Sở Điềm, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Mạc Cảnh Thịnh.
“Anh, anh nói gì vậy? Trong mắt anh, em gái anh là một người tùy tiện như vậy sao? Tuy em đã biết anh Mạc rất lâu rồi, nhưng bọn em chính thức qua lại với nhau cũng chỉ là chuyện mấy ngày nay. Sao em… sao em có thể để anh ấy qua đêm ở đây chứ? Hơn nữa, anh Mạc cũng không phải loại người đó, sao anh có thể nghi ngờ nhân cách của anh ấy chứ?”
Tuy Sở Điềm đang khen anh, nhưng Mạc Cảnh Thịnh vẫn có một cảm giác kỳ lạ.
“Vậy sao mới sáng sớm anh đến đây lại nhìn thấy cậu ta trong nhà em?”
“Đó là vì anh Mạc sống ngay bên cạnh nhà em.”
Đây vốn là một chuyện quang minh chính đại biết mấy!
Sở Chiêu Dương nhìn chằm chằm vào Sở Điềm, nói: “Vừa nãy em từ trong phòng ngủ bước ra, vừa mới thức dậy à?”
“Dạ… phải…” Sở Điềm vẫn chưa ý thức được điều gì không đúng, nên cũng chỉ nói theo sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...