Minh Ngữ Tiền bất ngờ, nghe thấy Nghê Trung Đình nói: “Không phải tôi đồng ý, mà là Nhã Lâm đã quyết định, tôi không thể phản đối. Nhưng chuyện hôm nay, sau này tuyệt đối đừng để xảy ra nữa. Hôm nay con bé minh tinh đó lại dám đứng ra nói như vậy, khiến cho Nhã Lâm của chúng ta bị uất ức. Nếu không phải vì chuyện quá khứ của cậu, làm gì có chuyện của ngày hôm nay?”
“Vâng.” Minh Ngữ Tiền không hề thoái thác, cũng không phản bác, cũng không tìm lí do cho mình, “Con chưa bao giờ hối hận về những chuyện đường đột mà mình đã làm lúc trẻ như hôm nay. Con không dám bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Hơn nữa, không chỉ có những người trước kia từng qua lại, sao này cũng không thể bảo đảm không có người theo đuổi. Bất luận đối tượng là con hay là Nhã Lâm, con nghĩ rằng, quan trọng không phải là chuyện đó có xảy ra hay không mà là thái độ của bọn con. Con tuyệt đối sẽ không cho những cô gái đó một chút cơ hội!”
Nghê Trung Đình không hài lòng lắm với câu trả lời này của anh, nhưng bà Nghê ngồi bên cạnh ông cứ gật đầu không ngừng.
“Ba! Ba hiểu tính của con, nếu anh ấy không tốt, nếu anh ấy làm chuyện có lỗi với con, con sẽ là người đầu tiên không thể nhẫn nhịn.”
Thật ra, hai người đều đã ở bên nhau, Nghê Trung Đình chẳng qua cũng chỉ muốn cảnh cáo Minh Ngữ Tiền một trận mà thôi.
Nghê Nhã Lâm đã thích rồi, còn Minh Ngữ Tiền lại chẳng phải là người không đáng tin cậy, Nghê Trung Đình thật sự không thể bắt bọn họ chia tay.
Chủ yếu là vì trải qua chuyện của Tưởng Lộ Liêm, Nghê Trung Đình càng trở nên thận trọng hơn.
Minh Ngữ Tiền cũng hiểu rõ, nên anh đã sớm mắng thầm Tưởng Lộ Liêm trong bụng mấy lần.
Nghê Trung Đình nhìn Minh Ngữ Tiền bằng ánh mắt cảnh cáo, “Nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với Nhã Lâm thì dù Nhã Lâm có tha thứ cho cậu thì tôi cũng sẽ nhốt nó trong nhà, không cho nó gặp cậu nữa!”
Minh Ngữ Tiền thận trọng gật đầu, “Nên vậy ạ. Hơn nữa, với tính cách của Nhã Lâm, cô ấy sẽ không tha thứ cho con. Nên bất luận thế nào, con cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy, vì con không muốn mất đi cô ấy.”
Nghê Nhã Lâm ngại ngùng cúi đầu xuống.
“Bình thường con hay nghe cậu ta nói những lời này à?” Nghê Trung Đình hỏi Nghê Nhã Lâm.
Nghê Nhã Lâm: “…”
Hình như… đúng là vậy.
“Bà xem xem, bà xem xem.” Nghê Trung Đình nhìn sang phía bà Nghê để tìm đồng minh, “Cậu ta dựa vào những lời ngon ngọt này để dỗ dành con gái chúng ta.”
Bà Nghê: “…”
“Chỉ cần Ngữ Tiền thật sự đối xử tốt với Nhã Lâm, thì đó không phải là lời ngon tiếng ngọt mà là lời thật lòng. Hơn nữa, ngày ngày nghe được những lời này tâm trạng sẽ tốt hơn mà! Lẽ nào giống như ông lúc trước, theo ông cả nửa đời, nhưng chưa từng nghe thấy ông nói lời nào ngọt ngào.”
Nghê Trung Đình: “…”
Xem như ông đã biết, từ khi có Minh Ngữ Tiền, ông không còn địa vị gì ở trước mặt bà xã mình, nói cái gì cũng không đúng, người đúng chính là tiểu tử thối đó!
Nghê Trung Đình tức giận đùng đùng, sau khi bị bà Nghê chọc tức thì liền trừng mắt nhìn Minh Ngữ Tiền.
Minh Ngữ Tiền điềm tĩnh giữ nguyên nụ cười, bất luận Nghê Trung Đình trừng mắt với anh thế nào thì anh vẫn mỉm cười tôn trọng ông. Dáng vẻ điềm tĩnh đó càng khiến Nghê Trung Đình tức giận hơn.
Bà Nghê cố nhịn cười, không thèm nhìn dáng vẻ mắt lớn mắt nhỏ của Nghê Trung Đình, nhưng nếu đã không phản đối, không bắt Minh Ngữ Tiền và Nghê Nhã Lâm chia tay, vậy là trong lòng đã rất hài lòng với Minh Ngữ Tiền.
Lúc đầu đối với Tưởng Lộ Liêm, ông không hề có yêu cầu cao như vậy.
Bà Nghê cười rồi hỏi anh: “Con có phải về công ty nữa không?”
Nghê Trung Đình trầm ngâm một hồi, lại hỏi Minh Ngữ Tiền: “Cậu có trở về không? Không phải lúc nãy nói hôm nay không có chuyện gì quan trọng sao?”
“Nếu bác trai không trở về công ty thì con cũng không về.”
Nghê Trung Đình hài lòng gật đầu, xem như tiểu tử này thức thời, rất thông minh, hiểu được ý của ông.
Bà Nghê liều vội bảo dì Lưu đi chuẩn bị bữa trưa.
“Nếu chiều nay không trở lại công ty, vậy thì trưa nay hãy uống chút rượu.” Nghê Trung Đình nói.
Đàn ông có thể thăm dò được rất nhiều chuyện trên bàn rượu. Nghê Trung Đình cũng muốn xem phẩm chất trên bàn rượu của Minh Ngữ Tiền thế nào. Ông mang ra một chai rượu trắng, một chai Whisky, còn có hai chai rượu vang.
Minh Ngữ Tiền: “…”
Haha, mục đích của bác trai thật không thể rõ ràng hơn.
***
Thứ sáu, nhóm người của Mạc Cảnh Thịnh từ Tuyền Thành trở về. Máy bay cất cánh vào buổi chiều, Mạc Cảnh Thịnh đã tính toán thời gian, lúc về đến nhà muộn nhất sẽ là hơn 6:30.
Mạc Cảnh Thịnh không hề nói với Sở Điềm hôm nay anh trở về. Anh muốn cho cô một sự bất ngờ. Sau ngày bày tỏ hôm đó, gần như ngày nào hai người cũng nói chuyện điện thoại với nhau. Chỉ có hai ngày thật sự quá bận, phải thức suốt đêm ở cục cảnh sát, đợi đến lúc có thời gian rảnh thì cũng đã muộn nên anh không gọi cho cô.
Vì sắp trở về nên tối qua anh bị đồng nghiệp phía Tuyền Thành kéo nhau đi tụ tập một bữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...