Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Thấy Hứa Tử Ngọc còn chưa đi, Mạc Cảnh Thịnh liền hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Hứa Tử Ngọc định thần lại, cầm hộp thức ăn lên, “Không còn chuyện gì nữa.”

Cô xoay người đi ra ngoài, rời khỏi phòng làm việc, sau khi đóng cửa cho Mạc Cảnh Thịnh thì biểu cảm thất vọng hoàn toàn.

Khó khăn lắm mới có dũng khí, nghĩ ra được cách này. Kết quả một Mạc Cảnh Thịnh luôn mua thức ăn bên ngoài lại đột nhiên tự nấu ăn. Có lẽ là do cô không may mắn, chọn sai ngày rồi chăng?

Cô cúi đầu buồn bã trở về phòng làm việc lớn của bọn họ, khi đi đến cửa thì vội vàng nở nụ cười dịu dàng.

“Hả? Sếp chưa ăn sao?” Thẩm Hiểu Mạn đã ăn no rồi, thấy Hứa Tử Ngọc lại cầm hộp thức ăn trở về, mở hộp ra, bên trong vẫn còn nguyên thức ăn lúc nãy vừa để vào.

Hầu Thiếu Khang vừa đến, đúng lúc vẫn chưa ăn, trên tay đang cầm một miếng bánh mì.

Hứa Tử Ngọc mỉm cười rồi để hộp xuống, “Mạc sở nói anh ấy đã ăn sáng ở nhà rồi.”


“Haiza, hiếm khi thấy sếp tự mình ăn sáng ở nhà đấy.” Thẩm Hiểu Mạn chẳng hề suy nghĩ mà nói.

Phó Vĩnh Ngôn mỉm cười, nói: “Cũng không chắc là anh ấy làm.”

Tuy bọn họ không biết Sở Điềm cũng ở đối diện, nhưng sáng sớm hôm nay nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đưa Sở Điềm đi làm. Nói không chừng là Sở Điềm chuẩn bị bữa sáng cho Mạc Cảnh Thịnh.

“Đúng rồi nhỉ!” Thẩm Hiểu Mạn nắm tay phải lại, vỗ một cái vào bàn tay trái đang mở ra.

Hứa Tử Ngọc lại chẳng nghi ngờ chuyện gì, với gia cảnh của Mạc Cảnh Thịnh, trong nhà có người làm là chuyện rất bình thường. Hôm qua anh nghỉ, có lẽ là về nhà nên sáng nay có người chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Thẩm Hiểu Mạn mập mờ gật đầu, suy nghĩ giống với bọn người Lý Thiếu Phong.

***

Sở Điềm đến bệnh viện thì đi thay đồ y tá. Vừa thay xong, đang chỉnh lại mũ thì Hồ Thường Hân cũng đi vào. Nhìn thấy Sở Điềm, lập tức giống như mèo gặp cá khô, kích động chạy đến.

Cô nhẹ nhàng vỗ vai Sở Điềm, “Haiza, tối hôm qua ai đến đón cô thế? Trông rất đáng tin cậy nha.”

Sở Điềm nghĩ tới Mạc Cảnh Thịnh, mặt liền có chút nóng lên, mượn động tác chỉnh sửa mũ mà che đi vẻ mặt không được tự nhiên của mình.

“Cậu ta cũng không tệ, dù sao thì ấn tượng đầu tiên cũng đáng tin cậy hơn Kỷ Cảnh Trạch rất nhiều.” Hồ Thường Hân vừa gật đầu vừa nói, “Chả trách cô nói Kỷ Cảnh Trạch không phù hợp. Sau khi gặp cậu ta, tôi thấy Kỷ Cạnh Trạch quả là còn kém một chút.”

“Haiza, chị đừng hiểu lầm.” Sở Điềm thấy Hồ Thường Hân càng nói càng giống như có chuyện gì đó nên vội vàng giải thích, “Anh ấy là bạn của anh trai em.”

“Bạn của anh cô, 2 giờ sáng đến đón cô?” Hồ Thường Hân lắc đầu, dáng vẻ “Tôi không tin, tôi không tin”.


Sở Điềm chỉnh lại tóc, nói, “Anh ấy vừa dọn đến, vừa trở thành hàng xóm của em, chị nói xem có trùng hợp không?”

Hồ Thường Hân: “Haha.”

Sở Điềm: “…”

Nếu nói như vậy thì đến cô cũng không tin là trùng hợp nữa.

“Dù sao thì anh ấy cũng là bạn anh em, nên mới quan tâm tới em nhiều một chút.” Sở Điềm nói, “Đã ở gần em như vậy nên suy nghĩ cho sự an toàn của em cũng rất hợp lý có đúng không? Hơn nữa anh ấy lại là cảnh sát, đối với phương diện này nhất định sẽ càng để tâm.”

“Là cảnh sát sao?” Hồ Thường Hân gật đầu, “Chả trách tôi nhìn anh ấy liền cảm thấy căng thẳng, sợ sợ, thì ra là cảnh sát!”

Sở Điềm mỉm cười, nếu không phải vì mối quan hệ với Sở Chiêu Dương, có lẽ cô cũng sẽ giống như Hồ Thường Hân, sẽ thấy sợ anh.

Hồ Thường Hân thấy mình vẫn chưa nói được bao nhiêu, chỉ vừa nhắc đến Mạc Cảnh Thịnh, Sở Điềm liền bắt đầu thất thần, rồi không kiềm được tặc tặc lưỡi.

Hồ Thường Hân đẩy Sở Điềm đến trước gương, “Bây giờ cô tự soi gương xem, khi nhắc đến Mạc Cảnh Thịnh, dáng vẻ của cô… thật sự không có gì với anh ấy?”


“Thật… thật sự không có gì cả…” Sở Điềm lúng túng nói.

“Cô nhìn cô xem, có lẽ vì anh ấy biết cô ở đây nên mới dọn đến, chứ sao lại trùng hợp như vậy?”

“Không thể nào! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.” Sở Điềm nói rồi nhìn lên đồng hồ, “Tốt nhất là chị nên nhanh lên đi.”

Hồ Thường Hân nhìn đồng hồ, vội vàng chạy đi thay đồ.

***

Cục cảnh sát, giờ nghỉ trưa, mọi người cả ba đội gọi thức ăn bên ngoài. Đội trưởng ba đội, Lý Thiếu Phong, Hồ Văn Đào và Trương Giang Khoa, ba người đưa mắt nhìn nhau.

Trương Giang Khoa trêu chọc Mạc Cảnh Thịnh, “Sếp, anh dọn nhà xong rồi, khi nào thì mời mọi người tiệc tân gia đây?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui