Cả vùng trán cô trước đó đỏ bừng, nhưng bây giờ những chỗ không xung quanh đều không còn đỏ nữa, chỉ còn mỗi chỗ bị sưng là vô cùng đỏ.
“Em cố chịu một chút để anh thoa thuốc, ngày mai sẽ không bầm, nếu không nhìn sẽ không đẹp.”
Vì anh luyện bắn súng nên ngón tay xù xì hơn những người đàn ông bình thường, còn có vài vết chai. Thoa lên trán mềm mịn của cô thật sự không thoải mái lắm, nhưng lại như mang theo nguồn điện, những chỗ anh tiếp xúc vào đều hơi châm chích cô. Mặt Sở Điềm ngày càng nóng, dù anh chỉ dùng lực rất nhẹ để thoa thuốc cho cô, cô không cảm thấy đau mà chỉ còn cảm giác nóng. Cô rũ mắt xuống không dám nhìn anh. Vì thế không chú ý thấy, Mạc Cảnh Thịnh bất giác cách cô ngày càng gần hơn. Mùi thơm trên người cô cứ từng chút từng chút bay vào mũi anh.
Rất may là anh kịp thời tỉnh táo, nhắc nhở cô: “Lúc nãy sợ em không chịu được nên anh không dám dùng lực, giờ anh sẽ mạnh tay một chút, em cố chịu nhé.”
Sở Điềm căng thẳng che đi hơi thở, “Dạ, anh làm đi.”
Cô gái anh thích ngồi ở trước mặt, đang ngoan ngoãn ngồi rũ mắt xuống, đối với người đàn ông bình thường mà nói, đây thật sự là một thử thách rất lớn.
Mạc Cảnh Thịnh hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân, tay dần dần xoa mạnh hơn.
Sở Điềm cuối cùng đã cảm thấy cơn đau trên trán, dường như anh muốn thoa cho vết sưng trên trán tan đi nên khiến cho cô đau đến mức chau mày, thở nặng nhọc từng đợt.
“Đau...” Cô muốn né về sau.
Mạc Cảnh Thịnh thấy cô rưng rung nước mắt, bản thân anh cũng rất đau lòng. Anh giảm nhẹ lực trên tay, tiến tới thổi nhẹ lên chỗ sưng trên trán cô.
“Ngoan, nếu không thoa cho em hết sưng thì ngày mai đi làm thì trán vẫn sẽ bầm tím, không đẹp đâu.” Mạc Cảnh Thịnh dỗ dành cô.
Mặt Sở Điềm đỏ bừng lên, cô cố nhịn đau, để Mạc Cảnh Thịnh thoa cho cô.
Dáng vẻ này của cô trong mắt Mạc Cảnh Thịnh thật sự rất ngoan ngoãn. Giống như một cô bé biết nghe lời, khiến anh hận không thể lập tức kéo cô vào lòng, ra sức yêu thương.
Mạc Cảnh Thịnh có chút ưu sầu. Anh độc thân nhiều năm như vậy, sao lại thích một cô gái trẻ nhỉ? Khi anh còn đang lăn lộn nơi đường phố thì cô chỉ mới ra đời. Lúc anh học đại học thì cô vẫn là một cô bé tiểu học.
Mạc Cảnh Thịnh vốn nghĩ anh sẽ thích mẫu người hiểu chuyện, chu đáo, trưởng thành. Anh không có nhiều thời gian đi dỗ dành người khác, công việc lại nguy hiểm. Người không có tâm lý vững vàng thì sẽ không thể ở bên cạnh anh. Nhưng rõ ràng bây giờ anh lại thích một cô gái trẻ, lại còn là em gái của bạn mình. Nếu chuyện này để Sở Chiêu Dương biết, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Cô bé này bây giờ đang đau dữ dội, nước mắt rơi lộp độp, anh đau lòng muốn kéo cô ôm vào lòng, hôn cô, dỗ dành cô.
Nếu cô lớn tuổi hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, có lẽ anh sẽ không lo lắng như vậy, trong lòng nghĩ gì thì sẽ làm vậy.
Nhưng hiện giờ vẫn phải kiềm nén lại.
Mạc Cảnh Thịnh lặng lẽ thở dài, dùng ngón tay thay bờ môi, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi của cô. Động tác của anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến tim Sở Điềm run lên, nước mắt trong suốt rơi lên ngón tay anh. Mạc Cảnh Thịnh nâng mặt cô lên, xoa vết sưng cho cô, cảm giác còn mệt hơn cả việc truy bắt tội phạm chạy trốn.
Sở Điềm dứt khoát nhắm mắt lại, ra sức kiềm chế. Nhưng lại vất vả cho Mạc Cảnh Thịnh, nhìn cô nhắm mắt, cứ như đang hấp dẫn anh. Nhìn đôi môi của cô, anh bất giác muốn tiến lại gần, chỉ còn vài tấc thì đã kiềm lại.
Khó khăn lắm mới thoa thuốc cho cô xong. Mạc Cảnh Thịnh cảm thấy cứ như đang giày vò bản thân anh.
“Được rồi.” Mạc Cảnh Thịnh thở dài nhẹ nhõm, “Sáng mai thức dậy em nhớ xem xem đã hết sưng hay chưa.”
“Dạ, cảm ơn anh.”
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, tuy không muốn đi, nhưng cũng không thể ở lại đây, anh đành đứng dậy, “Vậy anh về đây, em ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Sở Điềm đứng đậy định tiễn anh, ai ngờ Mạc Cảnh Thịnh lại trực tiếp đi về phía ban công, mở cửa ban công chuẩn bị nhảy ra.
Trước khi nhảy qua, Mạc Cảnh Thịnh lại nói: “Lần sau đừng hấp tấp như vậy, nhìn rõ đường rồi hãy đi.”
Nói xong thì đốt ngón tay cong cong gõ vào cửa kính.
Sở Điềm: “...”
Mất mặt chết được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...