Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
“Bỏ em ra trước đi.” Minh Ngữ Đồng đẩy đẩy anh ra, nói.
“Rốt cuộc em muốn anh trả lời em trước hay bỏ em xuống trước?” Phó Dẫn Tu mỉm cười hỏi, tay ôm lấy eo cô càng chặt.
“Làm hai cái cùng lúc, không được trì trệ!”
Nếu là bình thường, Phó Dẫn Tu nhất định xuyên tạc ý của cô, sẽ vừa nói vừa làm như thật, đè cô lên giường giở trò lưu manh, cho đến khi cô không xuống giường nổi nữa. Nhưng bây giờ anh vẫn còn nhớ ngày mai là ngày quan trọng.
Vì thế Phó Dẫn Tu cũng chỉ nghĩ trong đầu, còn tay thì vẫn ngoan ngoãn bỏ cô xuống, để cô ngồi lên giường. Hai người không làm gì cả, Minh Ngữ Đồng dựa vào lòng Phó Dẫn Tu.
“Sao anh lại đột nhiên đến đây?”
“Vì anh nhớ em nên mới đến. Lúc đi công tác thì không nói làm gì, biết chúng ta không ở cùng một nơi, dù có nhớ em thì anh cũng phải ráng chịu, nhưng tối nay rõ ràng biết em ở đâu nhưng lại không thể nhìn thấy em, anh rất khó chịu.”
Buổi tối lúc Phó Dẫn Tu tan ca, vẫn theo thói quen vòng đến tập đoàn Minh Nhật. Đợi đến khi dừng xe trước cửa công ty thì mới sực nhớ Minh Ngữ Đồng hiện đang ở nhà ba mẹ.
Anh thất thần trở về nhà. Trong nhà có thím Hoắc và Tiểu Cảnh Thời, nhưng lại chẳng có Minh Ngữ Đồng. Ăn cơm cũng không thấy ngon. Muốn đem những chuyện vụn vặt trong ngày kể cho Minh Ngữ Đồng nghe thì phát hiện không tìm được người. Trở về phòng, chỉ còn lại một mình anh, càng cảm thấy cô độc hơn. Vì thế anh lập tức thay quần áo, chạy đến tìm cô.
“Hôm nay anh thật biết nói chuyện đấy.”
Phó Dẫn Tu cảm thấy dáng vẻ của cô thật sự rất đáng yêu, anh cúi đầu hôn lên gò má như được phủ son đỏ của cô.
“Đều là thật, không phải để dỗ em vui đâu.”
Phó Dẫn Tu để lòng bàn tay trên eo cô, bóp vào trong, “Hơi nhỏ rồi, phải ăn nhiều một chút mới được.”
Minh Ngữ Đồng ngẩng đầu, dán vào môi của anh, nhân tiện liếm một cái, “Để em thử xem, trước khi anh đến có phải đã bôi mật ong lên miệng không, hôm nay sao lại nói chuyện ngọt ngào như vậy?”
“Không chỉ bôi mật ong lên môi, mà trong miệng cũng có, em cứ thưởng thức đi.” Phó Dẫn Tu áp sát vào môi cô nói, xoay người ôm chặt cô vào lòng.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Đúng lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa rất không đúng lúc. Sau đó là tiếng của Chu Thái Lâm: “Ngữ Đồng, Dẫn Tu, thời gian không còn sớm nữa, hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Minh Ngữ Đồng chột dạ, vội đẩy Phó Dẫn Tu ra. Mẹ vợ đã đứng trước cửa rồi, Phó Dẫn Tu sao có thể mặt dày như vậy, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy.
Chu Thái Lâm thấy mặt Minh Ngữ Đồng tuy hơi đỏ, nhưng ngoài ra thì chẳng có gì bất thường, nghĩ rằng hai đứa trẻ này chưa làm gì quá đáng. Bà vốn không muốn quấy rầy, nhưng Minh Tịnh Sơn cứ ra sức thúc giục. Chu Thái Lâm cảm thấy phiền nên mới dẫn theo ông đi lên đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...