“Chúng tôi biết, Phó Nhân Kiệt vẫn luôn đề phòng, không để cho chúng tôi mang chứng cứ trở về. Nhưng chúng tôi không ngờ rằng cả Phó lão gia cũng tham dự vào việc này.”
Sắc mặt Phó Dẫn Tu chợt thay đổi, biết anh đã hiểu lầm, Phó Nguyên liền giải thích, “Cái chết của ông chủ không liên quan đến Phó lão gia, Phó lão gia vốn không biết những chuyện mà Phó Nhân Kiệt đã làm, sai là sai ở chỗ, sau khi cậu ra đời, Phó Nhân Kiệt ngay đến cả mẹ của cậu cũng giết, sau khi mẹ cậu chết đi, Phó lão gia đi tìm Phó Nhân Kiệt, biết hết tất cả những chuyện Phó Nhân Kiệt đã làm.”
“Nhưng lúc đó nhà họ Phó chỉ còn lại Phó Nhân Kiệt có thể kế thừa Thorny, còn cậu lại chỉ mới chào đời, vẫn là một đứa bé sơ sinh, dù Phó lão gia muốn nâng đỡ cậu cũng không làm được. Chuyện này cũng mãi về sau trải qua rất nhiều khó khăn chúng tôi mới biết. Lúc đó, ở nước M, trong Thorny vẫn còn rất nhiều anh em đồng sinh cộng tử với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể truyền tin vào là được rồi, nhưng đến cả chuyện đó cũng không làm được. Mà những chuyện này vốn không phải với quyền lực lúc đó của Phó Nhân Kiệt có thể làm được, chúng tôi suy nghĩ rất lâu, mới biết là Phó lão gia đã ngăn cản chúng tôi trở về.”
“Nếu chúng tôi trở về, nhất định sẽ báo thù cho ông chủ của mình, cho dù không thể giết chết Phó Nhân Kiệt nhưng cũng không thể cứ giương mắt nhìn ông ta chiếm lấy vị trí của ông chủ, nhất định sẽ đem hành vi độc ác của ông ta nói ra ngoài. Nhưng đây là điều Phó lão gia không muốn thấy. Nếu Phó Nhân Kiệt lại xảy ra chuyện, Thorny sẽ không có người kế thừa. Phó lão gia lại không thể giao Thorny cho người ngoài.”
“Vậy nên, cho dù Phó lão gia cũng rất hận, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn tha cho Phó Nhân Kiệt. Thân thế của cậu, đến cả những nguyên lão của Thorny cũng không biết, tất cả đều tưởng cậu là con trai của Phó Nhân Kiệt. Sau đó, sau khi Phó lão gia qua đời, chúng tôi mới liên lạc được với một số đồng đội cũ trong Thorny. Nhưng lúc đó những anh em vốn cùng nhau vào sinh ra tử đều bị Phó Nhân Kiệt đuổi đi, hoặc hãm hại họ trong lúc làm nhiệm vụ, hoặc làm cho họ mất đi năng lực làm việc.”
Cánh tay gác trên đầu gối của Phó Nguyên siết chặt. Ông ta nhìn sang Giáp một, nở một nụ cười, vì vết sẹo trên gương mặt, nụ cười cũng trở nên hung tợn, nhưng trong ánh mắt vẫn vô cùng ấm áp.
“Ba của cậu, lúc đó cũng là đồng nghiệp của tôi, quan hệ cực kỳ thân thiết. Lúc đó Phó lão gia đem cậu chủ giao cho những nguyên lão của Thorny trong đó có cả ba cậu, đến cả Phó Nhân Kiệt cũng không động vào được. Chúng tôi mới biết Phó lão gia tuy tạm thời giao Thorny cho Phó Nhân Kiệt, nhưng sau cùng lại là để cậu chủ có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận Thorny. Đối với cái chết của ông chủ, Phó lão gia không phải không đau lòng. Nhưng đối với ông ấy mà nói, sự ổn định của Thorny càng quan trọng hơn. Lúc đó ông ấy đã biết bản thân không còn sống được bao lâu, nếu lúc đó Phó Nhân Kiệt chết, cậu chủ thì tuổi còn nhỏ, đại đa số thành viên của Thorny sẽ không phục cậu. Nhưng Phó lão gia cũng không quên việc Phó Nhân Kiệt đã hại chết ông chủ. Thế nên ông ấy đã cho Phó Nhân Kiệt uống thuốc vô sinh, đảm bảo cả đời Phó Nhân Kiệt không thể có được đứa con của mình, người kế thừa duy nhất chỉ có một mình cậu.”
Phó Dẫn Tu nhíu mày, chẳng trách. Anh cho Phó Nhân Kiệt uống thuốc vô sinh là việc sau khi bản thân đã trưởng thành, nhưng trước đó nhiều năm như vậy, Phó Nhân Kiệt ngay cả một cô con gái cũng không sinh được, hóa ra là vì ông nội sớm đã ra tay với ông ta. Phó Nhân Kiệt cũng thật bi kịch, bị bỏ thuốc hai lần, đúng là dù muốn sinh cũng là chuyện không thể.
“Sau đó Phó lão gia qua đời, Phó Nhân Kiệt vẫn không buông tha cho chúng tôi, ngoại trừ Giáp ba ở nước R chính thức nghỉ hưu. Tôi và Giáp mười bốn vẫn luôn tìm đủ mọi cách trở về liên lạc với cậu. Đến khi được biết cậu đã hoàn toàn tiếp quản Thorny, Phó Nhân Kiệt cũng đã không thể trở mình, và Thorny cũng không giá sát chúng tôi nữa thì tôi mới dám lộ diện. Chẳng có mục đích gì khác chỉ muốn nói cho cậu biết chân tướng năm đó, nói cho cậu biết, cậu không phải con trai của Phó Nhân Kiệt, ba ruột của cậu là Phó Anh Kiệt.”
Phó Dẫn Tu gật đầu, “Từ hôm nay, ông ở lại đây tĩnh dưỡng đi.”
Từ lúc bước ra ngoài rồi lên xe, Phó Dẫn Tu vẫn không nói tiếng nào, từ nét mặt của anh cũng không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.
Qua một lúc sau, Phó Dẫn Tu mới dặn dò Giáp một: “Thử hỏi ba cậu về chuyện năm xưa.”
Sau đó, lại nói với Giáp hai: “Đi lấy máu của Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực, tôi muốn xét nghiệm DNA.”
Cuối cùng gọi điện thoại cho Biên Đạo Nhân, bảo ông ta điều tra về người tên Phó Nguyên này.
Lúc họ về đến nhà, vừa vào cửa, Tiểu Cảnh Thời liền chạy ra: “Ba, Đồng Đồng, sao bây giờ ba mẹ mới về?”
“Xin lỗi, gặp phải một số chuyện, hai mẹ con ăn trước đi, không cần đợi ba, ba đi xử lý một số chuyện.” Phó Dẫn Tu nói với Tiểu Cảnh Thời, “Sau này nếu ba mẹ về muộn, con cứ ăn trước, đừng để bụng đói.”
Sau đó anh bước vào phòng sách.
“Đồng Đồng, ba làm sao thế?” Tiểu Cảnh Thời ngẩng đầu hỏi, “Trông ba rất kỳ lạ.”
“Do gặp phải một số chuyện, nhưng bây giờ vẫn chưa chắc chắn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...