“Không có, em chỉ căn cứ thái độ của họ đối với anh, em lo lắng họ sẽ nói những lời gì đó làm anh khó chịu. Thế nên, mấy lời của họ anh cứ xem như không nghe thấy gì là được, đừng để trong lòng.”
Phó Dẫn Tu gật đầu, nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ giao cho anh.”
Nhìn thấy Minh Ngữ Đồng nhắm mắt, Phó Dẫn Tu mới rời khỏi. Anh vừa ra khỏi cửa, Tiểu Cảnh Thời đã chạy đến bên ngoài phòng ngủ của Minh Ngữ Đồng, gõ cửa. Minh Ngữ Đồng vẫn chưa ngủ, nghe thấy âm thanh vang lên, liền biết bên ngoài là ai.
Cô nghiêng người, nói vọng ra cửa: “Vào đi con.”
Cửa từ từ mở ra, Tiểu Cảnh Thời từ bên ngoài thò cái đầu nhỏ vào.
“Đồng Đồng, con đánh thức mẹ à?” Tiểu Cảnh Thời hỏi.
“Không, mẹ vẫn chưa ngủ.” Minh Ngữ Đồng vẫy tay với cậu, Tiểu Cảnh Thời lập tức vui vẻ mỉm cười, chạy vào trong.
“Không phải con đã ngủ rồi sao? Sao lại chạy sang đây?”
“Con muốn ngủ chung với mẹ.” Tiểu Cảnh Thời tiến đến bên cạnh Minh Ngữ Đồng, “Được không mẹ?”
“Được chứ.” Minh Ngữ Đồng vén chăn ra, kéo Tiểu Cảnh Thời vào trong.
Cuối cùng Tiểu Cảnh Thời cũng cảm thấy yên tâm, trong vòng tay dỗ dành của Minh Ngữ Đồng, vui vẻ nhắm mắt lại.
***
Phó Dẫn Tu đến nơi đang giam giữ Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực. Anh bước vào huyền quan, đi thẳng vào phòng khách, thấy trong phòng, Đổng Thu Thực với dáng vẻ vô cùng nôn nóng đi tới đi lui, toàn thân đều toát ra vẻ khó chịu. Vì trong mỗi góc phòng đều có Giáp Vệ đang đứng giám sát bà ta. Không chỉ thế, trên cổ tay bà ta và Phó Nhân Kiệt còn cài đặt một thiết bị giám sát. Chỉ cần họ cách xa Giáp Vệ hoặc rời khỏi ngôi nhà này 10m thì thiết bị đó sẽ lập tức phát tín hiệu cảnh báo và gửi định vị GPS của họ về máy giám sát trong tay Giáp Vệ.
Nhìn thấy Phó Dẫn Tu bước vào, Đổng Thu Thực lập tức xông tới. Giáp Vệ đi theo Phó Dẫn T, đã tiến đến chặn ngay trước mặt anh. Đổng Thu Thực đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, bây giờ ngay cả việc đến gần Phó Dẫn Tu bà ta cũng không có cách nào.
“Phó Dẫn Tu, mày đừng chỉ biết nấp ở phía sau, nhìn thấy tao như đề phòng bệnh dịch vậy!”
Phó Dẫn Tu lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, lách người bước qua.
Đổng Thu Thực quay ngoắt người lại, định túm lấy Phó Dẫn Tu. Nhưng Phó Dẫn Tu sao có thể để cho bà ta chạm vào mình chứ?
Bà ta vừa mới giơ tay sang, đã bị Giáp năm và Giáp sáu sau lưng Phó Dẫn Tu ngăn lại.
“Phó Dẫn Tu, mày đứng lại!” Đổng Thu Thực hét lớn, “Mày dám lơ tao!”
Giáp một và Giáp hai nghiêm mặt liếc nhìn Giáp Vệ xung quanh. Giáp Vệ lập tức tiến lên, khống chế Đổng Thu Thực.
“Phó Dẫn Tu, mày định giam bọn tao cả đời sao? Mày là đứa bất hiếu, mày đối xử với ba mẹ mình như thế, nói ra ngoài sẽ bị trời đánh đó!” Đổng Thu Thực hét lớn.
Giáp một lạnh giọng nói: “Các người đều điếc cả rồi sao? Không nghe thấy bà ta nói chuyện sao?”
Giáp Vệ vừa nghe xong, lập tức bịt miệng của Đổng Thu Thực lại, nhốt bà ta trong phòng ngủ.
Đổng Thu Thực xông đến trước cửa, ra sức đập mạnh, “Các người dám nhốt ta sao? Mở cửa! Mở cửa ra cho ta! Bảo Phó Dẫn Tu đến đây, sao các người dám nhốt ta, ta không phải phạm nhân! Các người đợi đó, các người đều đợi đó cho ta, ta sẽ làm cho các người hối hận!”
Đáng tiếc, Đổng Thu Thực vốn không hề biết, cánh cửa của mỗi căn phòng ở đây đều đã được xử lý đặc biệt, dù bà ta ở trong phòng gào thét thế nào, bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Phó Dẫn Tu đi đến phòng của Phó Nhân Kiệt. Đãi ngộ mà Phó Nhân Kiệt có vốn không được như Đổng Thu Thực. Ít nhất Đổng Thu Thực còn có thể đi dạo trong phòng khách, không có việc gì còn có thể ra ngoài sân tắm nắng. Nhưng Phó Nhân Kiệt mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng không thể ra ngoài, cửa sổ phòng ngủ cũng được thiết kế ở vị trí rất cao gần chạm trần nhà, hơn nữa cũng chỉ là một ô vuông nhỏ. Từ bên ngoài nhìn vào, đó là kiểu dáng tao nhã cổ điển. Chỉ khi vào ở mới biết bên trong này áp bức nhường nào.
Lúc cửa mở ra, Phó Nhân Kiệt liền đứng bật dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...