Cô ngơ ngác cả buổi mới nhớ ra bọn họ đang ở Dự Viên. Cô dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ trên tường.
“Còn sớm vậy sao?” Giọng của Minh Ngữ Đồng vẫn còn chút mơ màng.
“Không sớm đâu, ăn sáng xong còn phải đến Cục dân chính nữa.” Phó Dẫn Tu cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh đã chuẩn bị xong cả rồi, đánh răng, rửa mặt, cả râu cũng cạo sạch sẽ.
“Đi sớm quá Cục dân chính sẽ chưa mở cửa đâu.” Minh Ngữ Đồng dụi mắt ngồi dậy, mơ màng lẩm bẩm.
“Dù đứng trước cửa Cục dân chính đợi anh cũng thấy vui.”
“Tối qua anh uống say như vậy, sao lại dậy sớm hơn cả em chứ?”
Phó Dẫn Tu mỉm cười nhíu mày, tại sao lại dậy sớm như vậy, lẽ nào cô không biết?
Vì vui mừng đó.
Phó Dẫn Tu ôm lấy gương mặt trương phình vì ngủ của Minh Ngữ Đồng, “Tối hôm qua sau khi anh uống say, có làm gì lạ không?”
Minh Ngữ Đồng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn lười biếng không vội xuống giường.
Cô ngồi xếp chân, đầu lười biếng ngả lên vai Phó Dẫn Tu.
“Trước kia anh chưa từng uống say à?”
Phó Dẫn Tu lắc đầu, “Sao anh có thể để bản thân mình say, mất đi cảnh giác chứ? Anh mà uống say là sẽ không có ai giúp anh đâu.”
“Vậy sau này, ngoài những lúc em ở bên cạnh anh hoặc là người anh thật sự tin tưởng thì không được uống nhiều như vậy.”
“Dáng vẻ uống say của anh rất xấu à?”
“Không xấu, sau khi anh uống say thì rất ngoan, ngoan hơn cả Cảnh Thời luôn. Ngồi yên không cử động, bảo anh làm gì thì anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, không ồn ào, rất yên tĩnh. Thế nên em mới nói nếu người bên cạnh không đáng tin thì anh đừng uống say. Bằng không lúc đó bị người ta bán đi mất anh cũng không phản kháng mà con ngoan ngoãn gật đầu nữa ấy chứ.”
Phó Dẫn Tu không nghĩ ra được hình ảnh của mình như lời Minh Ngữ Đồng nói, đặc biệt là cô còn hình dung anh rất ngoan.
Trong mắt Minh Ngữ Đồng lúc này, không hiểu sao nhìn anh thấy giống hệt Tiểu Cảnh Thời, cực kỳ đáng yêu.
Phó Dẫn Tu híp mắt, đánh vào mông Minh Ngữ Đồng một cái, “Sao lại nhìn anh như con trai thế?”
Minh Ngữ Đồng mỉm cười, khóe mắt cong lên, “Tại em nhớ đến dáng vẻ tối qua của anh.”
“Không được nghĩ nữa, anh không phải là con trai em mà là người đàn ông của em.” Phó Dẫn Tu giả vờ hung hăng, đè Minh Ngữ Đồng ngã xuống.
“Em biết rồi, em biết rồi!” Minh Ngữ Đồng mỉm cười gật đầu, “Cảnh Thời vẫn còn ở ngoài phải không? Mau dậy đi, chúng ta ra ngoài.”
“Nó chắc đã được thím Tôn dẫn đi, nếu không đã gõ cửa từ sớm rồi.”
“Vậy cũng không được manh động, phải chuẩn bị sớm, đến Cục dân chính.” Minh Ngữ Đồng vội nói.
“Giờ em mới biết căng thẳng à?”
“Em sai rồi...” Minh Ngữ Đồng lập tức tỏ ra mềm yếu.
“Muộn rồi!” Phó Dẫn Tu nói. Tuy tốc độ nhận sai của cô rất nhanh nhưng anh không hề muốn bỏ qua cho cô nhanh như vậy. Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ba, Đồng Đồng, ba mẹ chưa dậy sao?”
Mặt Phó Dẫn Tu lập tức méo mó.
“Ba mẹ mau ra đây đi, con nghe thấy tiếng ba mẹ rồi.” Tiểu Cảnh Thời lại nói, “Ở đây không phải Lãng Viên, hai người nên kiềm chế một chút.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Lúc này đến cả cô cũng không cười nổi.
Phó Dẫn Tu cười lạnh một tiếng, “Thế mà em toàn nói anh nghiêm khắc với nó, nếu anh buông lỏng thêm chút nữa thì nó sẽ khiến anh tức điên hơn đấy.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Dù Phó Dẫn Tu thật sự muốn quấn lấy Minh Ngữ Đồng nhưng cũng không được nữa rồi, Tiểu Cảnh Thời cứ ở bên ngoài thúc giục. Hai người đành phải thức dậy, vội vàng thu dọn. Vừa mở cửa, Tiểu Cảnh Thời đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Thấy hai người họ cuối cùng cũng chịu ra, Tiểu Cảnh Thời kéo tay Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, hôm nay con đi đăng ký kết hôn cùng hai người có được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...