Quả nhiên, khi đèn trong nhà ăn sáng lên, Minh Ngữ Đồng nhìn thấy Phó Dẫn Tu đang nghiến răng.
“Ba, mau sang cắt bánh kem đi!”
Minh Ngữ Đồng đưa dao cắt bánh kem cho Phó Dẫn Tu, “Nào lão tinh công*, cắt bánh kem đi.” *Lão tinh công vừa có nghĩa là người lớn tuổi, vừa có nghĩa là người được chúc phúc.
Phó Dẫn Tu lặng lẽ nhận lấy con dao, vừa mới cắt và chia bánh xong thì chuông điện thoại reo lên. Anh bỏ đĩa bánh xuống, Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời cũng đang đợi anh.
Phó Dẫn Tu thấy tên người gọi đến, bắt máy, “Có chuyện gì?”
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thấy vẻ mặt Phó Dẫn Tu nặng nề cầm điện thoại bước vào thư phòng. Đóng cửa lại, Phó Dẫn Tu đè nén cơn tức giận, “Chuyện nhỏ này cũng cần nói với tôi sao?”
“Cô ta uy hiếp, đòi giết đứa bé trong bụng.”
Giáp Vệ vừa nói xong, Phó Dẫn Tu nghe thấy tiếng hét tức giận từ đầu dây bên kia, “Anh không đến, tôi sẽ giết chết đứa bé! Đừng tưởng nhốt tôi ở đây là tôi sẽ hết cách. Bây giờ tuổi thai của tôi còn nhỏ, sảy thai rất đơn giản!”
Trên gương mặt Phó Dẫn Tu lộ nụ cười châm biếm. Ba mẹ anh tìm người mang thai hộ, ít ra cũng phải tìm một người tự biết thân biết phận. Tìm một ả ngu ngốc như vậy, sinh con ra còn gây thêm phiền phức cho họ. Đương nhiên, nếu cô ta không rơi vào tay của anh. Sau này đợi cô ta sinh đứa bé ra, Phó Nhân Kiệt rất có thể vì để tránh phiền phức sẽ trực tiếp giải quyết cô ta.
“Phó Dẫn Tu, tôi cho anh thời gian một buổi tối, trước 12 giờ đêm nay, nếu anh không đến, tôi sẽ giết chết đứa trẻ! Tôi biết anh còn cần đến đứa trẻ này, sẽ không giết chết nó ngay. Anh muốn dùng nó để đối phó với ba mình, đúng không?”
Tuy điện thoại nằm trong tay Giáp vệ nhưng giọng của cô ta rất lớn, đầu dây bên này Phó Dẫn Tu vẫn có thể nghe rất rõ ràng. Phó Dẫn Tu không nói tiếng nào, trực tiếp cúp máy.
Trở về phòng ăn, anh không nói gì với Minh Ngữ Đồng. Bắt cóc người mang thai hộ cho Phó Nhân Kiệt vốn chẳng phải chuyện vinh quang gì. Hơn nữa đứa bé trong bụng cô ta chắc cũng không giữ được. Bây giờ vẫn giữ lại chỉ đơn giản vì còn cần một con cờ để uy hiếp Phó Nhân Kiệt. Nhưng anh tuyệt đối không cho phép loại phụ nữ ngu ngốc này lấy đứa con của Phó Nhân Kiệt ra gây thêm phiền phức cho anh.
Anh không biết Minh Ngữ Đồng nghĩ sao về hành vi này của anh, cô có cảm thấy anh quá tàn độc không. Bản thân Minh Ngữ Đồng cũng là một người mẹ, thế nên cô rất dễ mềm lòng. Anh rất sợ cô sẽ cảm thấy anh không tốt, vì thế có thành kiến với anh, xa lánh anh. Dù sao chuyện này cũng sắp được giải quyết rồi, sau khi giải quyết, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phó Dẫn Tu điềm nhiên như không ngồi trở lại vào bàn, không đợi Minh Ngữ Đồng hỏi đã nói: “Chẳng phải chuyện gì quan trọng đâu.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu, cũng cảm thấy thế. Phó Dẫn Tu nói chuyện chưa được vài phút đã trở lại mà.
“Ba, mau ăn bánh kem đi, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Cảnh Thời vừa nói vừa nhét một miếng bánh thật to vào miệng mình.
“Ngon quá!” Tiểu Cảnh Thời nhét bánh kem đầy mồm, “Đồng Đồng, bánh kem mẹ làm ngon quá!”
“Anh nhớ trước đây em cũng rất thích làm cái này.” Phó Dẫn Tu nếm thử một miếng rồi nói.
Ý anh là bảy năm trước, lúc hai người còn sống cùng nhau ở nước M. Cô thường hay làm bánh kem, nghiên cứu đủ mọi mùi vị và chủng loại khác nhau. Phó Dẫn Tu lại không thích ăn đồ ngọt, mỗi lần đều bị Minh Ngữ Đồng vừa dỗ dành vừa giận dỗi thì mới chịu ăn một miếng.
Bây giờ cuối cùng cũng được nếm lại mùi vị năm đó, vô cùng thân thuộc. Kem tan ra trong miệng anh, anh nở một nụ cười mãn nguyện.
“Hình như không ngọt như trước.”
Minh Ngữ Đồng có chút kinh ngạc, “Anh còn nhớ hương vị trước đây à?”
“Ừm.” Phó Dẫn Tu lại ăn thêm một miếng, “Lúc đó không thích ăn đồ ngọt, nhưng về sau thì vẫn luôn rất nhớ.”
Minh Ngữ Đồng cũng múc một thìa bánh kem, vì anh không thích ăn ngọt nên khẩu vị của cô cũng thay đổi, thích ăn hương vị thanh đạm hơn. Dù không còn bên anh nhưng vẫn bất tri bất giác chiều theo sở thích của anh. Đây là một thói quen theo tiềm thức, thậm chí cả bản thân cô cũng không nhận ra.
“Vậy anh bây giờ thì sao? Thích ăn ngọt một chút hay nhạt một chút?”
Cô thích ăn phần kem, có hương thơm ngọt nhẹ. Vừa rồi ăn một thìa lớn, trên đôi môi căng mộng vẫn còn sót lại một chút kem trắng ngà.
Phó Dẫn Tu nhìn thấy toàn thân nóng lên, ánh mắt như thắp lửa. Anh liếc nhìn Tiểu Cảnh Thời ngồi bên cạnh đang cúi đầu ăn bánh kem, đột nhiên giơ tay sang che mắt cậu lại.
Đang ăn hăng say, trước mặt đột nhiên tối đen, kem cũng bị dính hết lên mũi.
“Ba, ba làm gì vậy?” Tiểu Cảnh Thời không vui, vội lắc đầu kháng nghị.
Lúc này Phó Dẫn Tu vốn không thèm để ý đến Tiểu Cảnh Thời, nghiêng người sang đặt một nụ hôn lên môi Minh Ngữ Đồng, liếm phần kem còn sót lại trên môi cô cuốn vào trong miệng của mình. Vị kem thơm ngọt thanh đạm quyện với mùi hương thoang thoảng trên cánh môi cô, hương thơm như được ướp chung với những cánh hồng. Cánh môi vừa mềm vừa mịn, vừa mang hương thơm như cánh hoa, còn mang vị ngọt nhàn nhạt, làm cho bánh kem cũng trở nên ngon hơn, so với mùi vị vừa rồi anh ăn đúng là tuyệt hơn rất nhiều.
Phó Dẫn Tu vẫn chưa thỏa mãn với một nụ hôn, quyến luyến không nỡ, lưỡng lự không muốn rời xa.
Bên cạnh còn có Tiểu Cảnh Thời ngồi bên cạnh vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, đang không ngừng kháng nghị: “Ba, ba mau buông tay ra, ba như vậy sao con ăn bánh kem được!”
Minh Ngữ Đồng bị Phó Dẫn Tu đột ngột hôn một cái, cả người cũng ngây ra. Trong đầu cô trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận cánh môi dịu dàng nóng bỏng của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...