Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Sau đó, Hà Hạo Nhiên khẽ mỉm cười với Giang Hướng Tuyết: “Cô Giang, trên váy cô dính champagne rỏi..”

Giang Hướng Tuyết vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên váy mình có một vêt champagne không lớn không nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng một khi đã biết lại không nhịn được mà nhìn, ở đâu cũng đều chú ý đên.

"Em đi thay quần áo chút.” Giang Hướng Tuyết kéo ra một nụ cười, nói với Sở Chiêu Dương.

Cô ta không muốn lát nữa lúc Sở gia giới thiệu cô ta, cô ta lên sân khẩu lại bị người ta nhìn thây trên váy có vêt champagne.

Sau khi chờ Giang Hướng Tuyết rời đi, Hà Hạo Nhiên mới nói khẽ với Sở Chiêu Dương: “Tông giám đôc, cô Cô ở bên trong phòng nghỉ, bác sĩ Thi đang chuẩn bị xử lý vêt thương cho cô ấy.”

Sở Chiêu Dương gật gật đầu, đi về phía phòng nghỉ.

Hà Hạo Nhiên muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, vẫn là nói: “Tổng giám đốc, để cho người khác thảy...”

“Cẩn thận chút là được.” Sở Chiêu Dương nhìn cậu ta một cái, chặn lại lời khuyên đang định nói ra của Hà Hạo Nhiên.

Bạn gái mình bị thương lại không thể ở bên cô ấy, vậy bạn trai như anh còn có tác dung gi.

零零零

Đến cửa phòng nghỉ, Hà Hạo Nhiên cẩn thận gõ cửa trước. Thi Hoằng Trạch vừa mới lấy bông y tế và cồn ra, chuẩn bị khử độc cho Cổ Niệm. Anh ta nghe tiêng gõ cửa liện đi ra, cũng hiêu tâm quan trọng của việc tôi nay nên

rât cân thận gạt chôt cửa, thây là Sở Chiêu Dương và Hà Hạo Nhiên mới cho bọn họ WAO.


Cổ Niệm không ngờ Sở Chiêu Dương sẽ tới, cô kinh ngạc há miệng, lại cúi đầu xuông, không chịu nhìn anh.

Sở Chiêu Dương đi tới, thân hình cao lớn phủ lên người cô, vây kín thân hình nhỏ nhăn của cô trong cái bóng của mình.

Anh cúi đầu xuống, thấy máu tươi trên ngón tay cô vẫn chảy liền cau mày lại.

Làm sao lại bị thương nặng như vậy?

Thi Hoằng Trạch nhìn anh, nói: “Sở thiếu, cậu tìm một chỗ ngồi xuống đi, chỗ cậu đứng chăn mảt ánh sáng rổi, tôi không tiện xử lý vêt thương.”

Sở Chiêu Dương nhìn bốn phía, lặng lẽ chuyển một cái ghế tới, ngồi ở bên cạnh Cổ Niệm.

Cơ thể Cổ Niệm cứng đờ. Cô cảm giác được mùi bạc hà mát lạnh trên người anh đang ập tới, cả người càng không được tự nhiên, theo bản năng dịch sang bên cạnh.

Thi Hoằng Trạch hoài nghi nhìn Cổ Niệm một cái, làm sao cổ đột nhiên lại xa lạ với Sở Chiêu Dương như vậy?

“Tôi khử độc cho cô trước, lau sạch sẽ máu đi, sau đó sẽ xem xem trong vết thương có còn mảnh thuỷ tinh vỡ hay không. Nêu mà có thì phải lây ra ngay, quá trình sẽ rât đau.” Thi Hoăng Trạch nói trước.

“Cậu nhẹ một chút.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, không vui trợn mắt nhìn Thi Hoăng Trạch, giông như anh ta là tên đầu sỏ vậy.

Thi Hoằng Trạch cũng không sợ anh, bìu bìu môi, nói: “Cái này tôi cũng hết cách rôi, không thê để cho mảnh thuỷ tinh vụn ở bên trong đâu ngón tay được. Cậu trừng tôi còn không băng đi tìm kẻ đầu sỏ mà tính sổ đi.”

Sở Chiêu Dương chợt đứng dậy, bước lớn đến cửa, hai tay nắm chặt, lại nhẫn nhịn. Anh nghe thây giọng Cổ Niệm: “Không sao, tôi chịu được, anh làm đi.”


Sở Chiêu Dương quay đầu nhìn, thấy Cổ Niệm cúi đầu cũng không thèm nhìn anh một cái, vô cùng lạnh nhạt.

Ngực Sở Chiêu Dương khó chịu, không nói một lời quay lại, ngồi vào bên cạnh Cổ Niệm, giơ tay năm lây cái tay không bị thương của Cổ Niệm.

“Đau thì bóp tay anh.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.

“Không cần.” Cổ Niệm mang theo tức giận nói, bây giờ cô không muốn anh động vào mình.

Cúi đầu, cô phát hiện cái tay này của anh chính là cái tay vừa rồi Giang Hướng Tuyêt cảm.

Cô chợt thấy ghê tởm! Bị anh cầm lấy như vậy, cả tay cô đều nổi da gà, dường như hơi âm của Giang Hướng Tuyêt vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay anh.

Cổ Niệm không chút nghĩ ngợi định thu tay lại nhưng Sở Chiêu Dương lại càng cảm chặt hơn, hai ngựời giăng co mây cái. Lực đạo trên tay Sở Chiêu Dương vững chắc mà kiên định, Cổ Niệm chỉ đành từ bỏ nhưng sắc mặt càng thêm khó coi.

“Còn đau thì cắn anh.” Sở Chiêu Dương nói, đã đưa cánh tay ra, giơ trước miệng cό.

“Không cần." Cố Niệm giận dỗi nói

Sở Chiêu Dương không nói gì nữa, để cánh tay xuống, chỉ chờ lát nữa nếu như cô đau, anh sẽ trực tiêp nhét cánh tay mình vào miệng cỏ.

Thi Hoằng Trạch nhìn bọn họ một cái, nhắc nhở: “Vậy tôi bắt đầu đây.” Mặt Cố Niệm tái nhợt, khẩn trương đến phát run,

Thi Hoằng Trạch dùng cái nhíp kẹp bông y tế, nhúng vào cồn, lau sạch máu cho Cổ Niệm và khử độc vêt thương.


Khi cồn chạm đến miệng vết thương, cả người Cổ Niệm đau đến mức sắp không kiên trì nổi. Cảm giác đau đớn từ đâu ngón tay kia lan ra cả người cô.

“Cậu nhẹ chút đi!” Sở Chiêu Dương sốt ruột nói.

Thi Hoằng Trạch thở dài: “Tôi đã rất nhẹ rồi, ở Sở Thiên tôi chưa từng cẩn thận với bệnh nhân nào như vậy đâu.”

“Nhưng cô ấy đau” Sở Chiêu Dương nghiến răng nói. Thi Hoằng Trạch bỉu bỉu môi: “Không thì cậu làm đi?”

Sở Chiêu Dương không nói, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của Thi Hoăng Trạch, hận không thê đau thay Cổ Niệm.

Cổ Niệm nhìn bộ dạng của Sở Chiêu Dương, trong lòng chua xót. Nếu như anh còn căng thẳng, đạu lòng vì cô như thế, vậy tại sao lúc Giang Hướng Tuyêt làm khó cô lại không xuât hiện, chỉ ở một bên trơ măt nhìn? Cuôi cùng anh

chỉ kêu Hà Hạo Nhiên ra mặt còn mình thì không làm gì cả.

Tại sao anh lại ở cạnh Giang Hướng Tuyết, tại sao phải lừa dối cô, tại sao phải tổn thương cổ như vậy?

Cổ Niệm đau đến cắn chặt môi, nước mắt không nhịn được rơi ra. Một giọt, hai giọt, ba giọt... Sau đó, như rèm châu bị đứt, từng giọt rơi xuống.

“Đừng cắn.” Sở Chiêu Dương thấy cô sắp cắn chảy máu môi mình, anh vô cùng đau lòng.

Anh giơ tay lên xoa môi dưới của cô, từ từ cạy răng cô ra, nhét tay mình vào miệng cô.

Nước mắt Cổ Niệm rơi hết lên mu bàn tay anh, mới đầu nóng bỏng, nhưng mấy giây sau liên lạnh lẽo.

Lạnh đến thấu xương.

Cổ Niệm mở mắt, trong mắt không ngừng trào lệ. Gương mặt Sở Chiêu Dương ở trong tâm măt cô cũng trở nên mơ hô. Nhưng cô vẫn có thể thây sự khân trương, sự đau lòng của anh.


Anh thỉnh thoảng để ý động tác của Thi Hoằng Trạch, lại lập tức quay đầu trở lại nhìn cô chăm chăm, không chớp mắt.

Nếu anh đã ở bên Giang Hướng Tuyệt, sao còn ở đây biệu hiện khẩn trương như vậy? Anh coi cô là cái gì? Trong lòng Cổ Niệm giận dổi, vô cùng ủy khuảt.

Đầu ngón tay đột nhiên truyền tới một trận đau nhức, là Thi Hoằng Trạch bắt đầu nhặt miêng thủy tinh vỡ trong vêt thương ra.

Cổ Niệm đau đến không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn tay Sở Chiêu Dương. Bởi vì đau và cũng bởi vì muôn phát tiêt tảt cả ủy khuât trong lòng ra, cô liên căn tay anh.

Cό muốn để cho anh cảm nhận được sự đau đớn của cô, để anh biết, khi cô nhìn thây anh ở bên Giang Hướng Tuyêt, nghe được những lời đó, trái tim cô đau đớn đền mức nào, so với lúc này càng đau hơn!

Cộ vừa khóc, vừa cắn, nhắm chặt hai mắt, nước mắt từ trên lông mi dài chậm rãi lãn đền khoẻ măt, sau đó thành chuôi rơi lên mu bản tay anh.

Một lúc sau, Cổ Niệm liền nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt. Cô biết, đó là máu của anh.

Cô buông lỏng tay anh, dù là trái tim đau đớn nhưng cô vẫn không nỡ làm thế với anh.

Lực căn của Cổ Niệm cũng không nhẹ nhưng Sở Chiêu Dương ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái. Đột nhiên, một cơn đau nhói nữa ập đền, Thi Hoăng Trạch gãp ra một mảnh thủy tỉnh lớn bên trong vêt thương của cô. Cô Niệm không có chút chuẩn bị nào giật mình một cái, theo bản năng liên siêt chặt bàn tay bị Sở Chiêu Dương năm lây kia, móng tay bâm vào trong thịt anh.

Cũng may, cô không có thói quen để móng tay. Móng tay ngắn phẳng phiu nhưng vân tạo thành mây vêt tím trên tay anh.

Sở Chiêu Dương thấy cô không chịu cắn tay mình nữa, dứt khoát hôn lên môi cô. Lướt qua mùi máu tanh nhàn nhạt bên trong miệng cô, anh cảm thây cô đang đây mình ra ngoài.

“Sẽ cắn phải anh.” Cổ Niệm rốt cuộc không nhịn được nói. Đây là câu nói đầu tiên Cổ Niệm nói với anh sau khi Sở Chiêu Dương đi vào. Sở Chiêu Dương nâng mặt cô lên: “Không sao.” Từ đầu đến cuối anh không hề dừng lại.

Không biết qua bao lâu, Cổ Niệm cũng không cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy xung quanh đặc biệt yên tĩnh.

Cộ phát giác, có gì đó không ổn liền đẩy Sở Chiêu Dương. Sau đó, cô nghe được tiêng Thi Hoăng Trạch hăng giọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui