Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Trong lòng suy nghĩ nhưng miệng vẫn giải thích với Tần Thư Đường, “Sau khi về nước tôi quá nhiều việc, vẫn không có thời gian rảnh. Hơn nữa mọi người đều thay đổi phương thức liên lạc, nhất thời cũng không tìm được.”
“Cái này cũng đúng. Cậu vừa mới về nước không lâu, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải làm.” Cát Tịnh Bồi gật đầu nói, “Chúng mình cũng xem như là có duyên, không ngờ lại có thể gặp nhau trong tình huống này.”
Minh Ngữ Đồng khẽ gật đầu cười nói: “Cũng may là các cậu vẫn còn nhớ tôi.”
“Ôi, sao có thể quên được chứ!” Cát Tịnh Bồi nói.
Cát Tịnh Bồi không tiện nói rằng chuyện Minh Ngữ Đồng không thể mang thai lúc trước ầm ĩ hết cả lên, muốn quên cũng khó. Minh Ngữ Đồng đương nhiên cũng nghĩ ra, chỉ cười không nói gì. Không biết có phải Cát Tịnh Bồi ý thức được mình lỡ lời hay không mà vẻ mặt cô ta có chút bối rối.
Mãi đến khi đi đến ghế dài, Tần Thư Đường mới cười nói: “Các cậu xem ai đến này?”
Tất cả mọi người đều nhận ra Minh Ngữ Đồng, nhìn biểu cảm của bọn họ lại không giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Minh Ngữ Đồng che giấu cảm xúc trong mắt, chào hỏi mọi người.
“Ngữ Đồng, thật sự là lâu rồi không gặp.” Một người ngồi trong đó cười nói.
Minh Ngữ Đồng nhận ra cô ta là Mộc Thu Tử
“Mau ngồi xuống đi, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây, thật là trùng hợp.” Tôn Giai Thiến ngồi bên cạnh Mộc Thu Tử cũng nói.
Mọi người vội vàng dịch sang bên cạnh, chừa ra chỗ trống cho Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng ngồi xuống, bên cạnh là Tần Thư Đường và Cát Tịnh Bồi. Minh Ngữ Đồng nhìn thấy trên tay họ đều đeo nhẫn kết hôn, ánh mắt cô lóe sáng, đã hiểu rõ ý của bọn họ.
Mộc Thu Tử nói: “Khi chúng tớ đến cũng không chú ý đến Minh Nhật ở bên cạnh quán cà phê này. Vừa rồi thấy cậu đang bàn công việc với người ta cũng không dám ra, sợ nhận nhầm. Vẫn là Thư Đường và Tịnh Bồi mạnh dạn, đi lên xác nhận.”
Câu này khiến cho Tần Thư Đường và Cát Tịnh Bồi đồng loạt nhíu mày, không vui. Mặc dù vừa rồi sau khi nhìn thấy Minh Ngữ Đồng bọn họ thực sự rất tò mò, trong lòng ngứa ngáy muốn đi lên xác nhận. Nhưng mặc dù lắm chuyện nhưng không ai đề nghị đi qua đó xem. Tần Thư Đường và Cát Tịnh Bồi bị bọn họ giật dây đi qua đó gọi Minh Ngữ Đồng.
Tần Thư Đường và Cát Tịnh Bồi ngượng ngừng cười với Minh Ngữ Đồng, nói: “Ngữ Đồng, cậu đừng trách bọn mình nhé, bọn mình…”
“Không sao.” Minh Ngữ Đồng cười lạnh nhạt nói.
Tôn Giai Thiến liếc nhìn Mộc Thu Tử, nói: “Gần đây cậu thế nào? Từ lúc tốt nghiệp trung học cũng không còn nghe thấy tin tức gì của cậu nữa.”
Minh Ngữ Đồng nghĩ đến Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời, phát hiện gần đây mình thật sự rất tốt. Trước đây nguyện vọng lớn nhất của cô là có thể nhận và đoàn tụ với Tiểu Cảnh Thời. Bây giờ đã trở thành hiện thực rồi, không những thế thậm chí cô còn hòa hợp với Phó Dẫn Tu.
Nghĩ đến đây, Minh Ngữ Đồng nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Rất tốt.”
Mộc Thu Tử và Tôn Giai Thiến đưa mắt nhìn nhau, cô ta gần đây sống rất tốt sao?
Sao có thể?
Khoảng thời gian trước, tin đồn lan truyền ầm ĩ như vậy, sao Minh Ngữ Đồng có thể sống tốt được?
Minh Ngữ Đồng khách sáo hỏi: “Các cậu thế nào? Bây giờ đang làm gì?”
“Chúng tớ á, đều đã kết hôn rồi cho nên mới quy định một tuần gặp nhau một lần, cùng tám chuyện. Những tật xấu của chồng, nhà chồng lại khó đối phó, đấu trí đi đấu trí lại với chị em dâu, nghĩ thôi cũng mệt.” Cát Tịnh Bồi lắc đầu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...