Sự lạnh lùng, thâm độc trên hai gương mặt đó, đến bây giờ cô vẫn không thể quên được.
“Có lẽ em không biết, trước đây anh cũng không nói với em, thật ra quan hệ của anh và ba mẹ không hề tốt đẹp. Mẹ anh là một người có tham vọng kiểm soát rất lớn. Bà ấy thích nắm mọi thứ trong tay, kể cả anh. Bà ấy vẫn không chịu từ bỏ chuyện khống chế mọi thứ của anh. Sau đó anh nghĩ, ban đầu bọn họ giấu anh đuổi em đi, nói dối cả hai chúng ta khiến chúng ta hiểu lầm nhau là vì muốn khống chế anh. Nhưng khi đó anh càng ngày càng thoát khỏi tầm tay của bọn họ. Chuyện anh và em ở bên nhau rất lâu sau bọn họ mới phát hiện ra. Sau khi biết chuyện này, bọn họ đã hốt hoảng. Cho nên, bọn họ muốn chứng minh họ vẫn có thể khống chế được anh. Bọn họ đuổi em đi, khiến cho chúng ta hiểu lầm lẫn nhau, chính là để chứng minh, chỉ cần họ muốn, chúng ta đều không thoát khỏi lòng bàn tay họ.”
“Nhưng tổ chức Thorny cũng không phải do ba anh nhường lại cho anh. Thực tế là anh cướp lấy. Bởi vì trước khi anh tiếp quản tổ chức Thorny, uy tín của anh trong tổ chức càng ngày càng cao. Ba anh bắt đầu lo sợ, chèn ép anh, thậm chí không tiếc muốn phế bỏ anh. Có lẽ ý định ban đầu của ông ta không phải là phế bỏ anh hoàn toàn, chỉ là khiến anh tạm thời mất đi năng lực đe dọa đến vị trí của ông ấy. Đợi một ngày nào đó ông ấy thực sự đã thỏa mãn rồi muốn nghỉ, sẽ lại cho anh xuất đầu lộ diện.”
“Nhưng ông ta không phải là thần thánh, loại khống chế này đâu phải ông ta muốn thế nào là được thế ấy. Suýt nữa anh đã bị ông ta hại chết.”
Cổ họng Minh Ngữ Đồng nghẹn tắc. Vốn dĩ cô bị ba mẹ Phó Dẫn Tu lập kế đuổi đi, trong lòng còn nghĩ mặc dù cô hận hai người đó nhưng ít nhất họ vẫn đứng về phía anh. Nhưng ai ngờ sự thật lại là như vậy.
“Tối nay bọn họ đột nhiên đến nhà giam dẫn Hà Nhược Di đi, không biết lại muốn làm gì. Trong lòng anh có chút phiền muộn.”
Chuyện này Minh Ngữ Đồng thực sự không giúp được, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông. Trước đây Phó Dẫn Tu không muốn cô hỏi quá nhiều có lẽ cũng là vì dù có nói ra cô cũng không giúp gì được. Anh còn phải kiên nhẫn giải thích đầu đuôi ngọn ngành. Có rất nhiều chuyện của anh, không phải chỉ nói đơn giản vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng. Lúc trong lòng phiền muộn, đương nhiên sẽ không có kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy được.
Minh Ngữ Đồng chỉ đành ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng vuốt lưng, an ủi anh.
Được Ngữ Đồng im lặng nhẹ nhàng an ủi như vậy, trái tim của Phó Dẫn Tu thật sự đã bình tĩnh trở lại. Những buồn bực lúc trước đều tan biến hết, còn hiệu quả hơn uống rượu, hút thuốc, tự mình giải sầu nhiều.
Phó Dẫn Tu khép chặt bả vai, ôm gắt gao Minh Ngữ Đồng ở trong lòng. Minh Ngữ Đồng có chút căng thăng, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy anh có động tác gì khác.
Sau đó, cô chỉ nghe thấy anh cười, nói: “Mau đi ngủ thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Nói cứ giống như cô muốn làm gì vậy.
***
Hôm sau, Minh Ngữ Đồng tỉnh dậy từ rất sớm, cô cảm thấy hơi buồn phiền. Khi Minh Ngữ Đồng ngồi dậy, Phó Dẫn Tu cũng thức dậy. Anh ôm Minh Ngữ Đồng vào lòng từ phía sau, cúi đầu vừa ngửi hương thơm trên người cô vừa dụi mặt vào sau gáy cô. Minh Ngữ Đồng bật cười, rụt cổ lại đẩy mặt của Phó Dẫn Tu ra.
“Vừa rồi em ngẩn người gì thế?”
Thấy da cổ cô bị râu của anh cọ đỏ, anh lập tức xoa cho cô.
Phó Dẫn Tu đau lòng, xoa đi xoa lại, “Sao da em lại mỏng như vậy? Mới có cọ vai lần đã bị thế này rồi.”
“Em vừa mới nhớ ra. Ở đây cũng không có quần áo của em, lẽ nào em phải mặc đồ tối qua đi làm sao?”
“Là chuyện này hả.” Anh nói xong thì xuống giường, mở tủ quần áo ra, “Này”
Minh Ngữ Đồng nhìn qua đó, không ngờ bên phải tủ quần áo lại để quần áo của cô. Quần áo của Phó Dẫn Tu chỉ chiếm một nửa tủ.
“Anh chuẩn bị xong từ khi nào vậy?”
Cô đi theo anh đến trước tủ quần áo, nhìn những chiếc quần áo còn chưa giật mác, toàn bộ đều là size của cô, hơn nữa đều là kiểu dáng cô thích, thậm chí bên trong còn có rất nhiều quần áo giống với trong tủ quần áo ở nhà cô. Nếu như không phải còn chưa giật mác, Minh Ngữ Đồng suýt nữa còn cho rằng anh chuyển tủ quần áo của cô qua đây.
“Cẩn tắc vô áy náy.”
Trên thực tế anh đã chuẩn bị từ rất lâu, đặc biệt để trống một nửa tủ quần áo của mình. Cho dù Minh Ngữ Đồng vẫn chưa chuyển đến ở nhưng như vậy sẽ có cảm giác cô cũng sống ở đây.
Sau đó, anh mặt dày ở lại nhà Minh Ngữ Đồng, nhân cơ hội xem tủ quần áo của cô, rồi lại âm thầm ghi nhớ kiểu dáng cô thích, sau đó mua về treo trong tủ quần áo của mình.
Minh Ngữ Đồng nhìn Phó Dẫn Tu, cô thật sự muốn nói hành động lén lút này của anh nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ bị cho là biến thái.
Minh Ngữ Đồng thay quần áo xong, vừa bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình: “Cô Minh, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Minh Ngữ Đồng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hớn hở của thím Hoắc nhất thời xấu hổ đỏ mặt, “Chào buổi sáng, thím Hoắc.”
Thím Hoắc vui vẻ, vẫn tươi cười nhìn Minh Ngữ Đồng.
“Tối nay tan làm, anh cùng em về nhà thu dọn đồ đạc, chuyển những thứ em hay dùng đến trước. Những thứ còn lại để cho công ty chuyển nhà giải quyết.” Phó Dẫn Tu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...