Phó Dẫn Tu lấy điện thoại ra gọi điện cho Giáp một.
“Ông chủ.” Giáp một lập tức nghe máy.
“Chú ý động tĩnh của ba tôi, cho người giám sát chặt chẽ ông ấy.”
“Rõ.” Giáp một hơi chần chừ, “Trước đây chúng tôi cũng đã từng làm rồi nhưng bên phía ông Phó khá khó theo dõi.”
Bằng không cũng sẽ không có chuyện Phó Nhân Kiệt dẫn người đến trại giam mà họ cũng không biết.
“Khó theo dõi cũng phải cố theo. Tôi không muốn lại thấy chuyện như tối nay nữa. Đợi ông ấy tìm đến cửa, xảy ra chuyện rồi tôi mới biết.”
“Rõ.”
Phó Dẫn Tu tắt máy xong, hít một hơi thật sâu rồi lại thở mạnh ra. Anh đi ra khỏi quầy bar, giơ cánh tay lên ngửi người mình, ít nhiều vẫn có mùi thuốc lá và mùi rượu. Anh không quay về phòng luôn mà nhanh chóng đến nhà tắm ở lầu một tắm rửa qua, đánh răng xong rồi mới về phòng.
Phó Dẫn Tu nằm xuống giường, trên người tỏa ra mùi sữa tắm và bạc hà của kem đánh răng. Khi anh ôm Minh Ngữ Đồng vào lòng, cô ngửi thấy mùi hương hơi nồng trên người anh.
Minh Ngữ Đồng hít hít mũi, mơ màng ngủ, nói: “Sao lại đi tắm rồi?”
“Vừa rồi anh hút thuốc, sợ có mùi ám vào người em nên đi tắm.”
Minh Ngữ Đồng đột nhiên mở to mắt, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng lại bị câu nói này của anh làm giật mình tỉnh dậy.
“Sao thế?” Phó Dẫn Tu vuốt tóc cô, ngón tay cái khẽ vuốt gò má cô.
Minh Ngữ Đồng sợ anh không muốn cô hỏi quá nhiều liền có chút chần chừ, nhưng vẫn quan tâm nhìn anh.
Có thể khiến anh phiền lòng chắc cũng không phải là chuyện dễ giải quyết.
Chắc là việc công, không biết là có liên quan đến tổ chức Thorny không, có vài chuyện nhạy cảm, cô cũng không chắc mình có thể hỏi hay không.
Mặc dù Minh Ngữ Đồng không hỏi ra miệng, nhưng vẻ mặt của cô đã nói lên tất cả.
Phó Dẫn Tu hơi đau lòng, cô vẫn còn nhớ thái độ lúc trước của anh.
Phó Dẫn Tu suy nghĩ, nói: “Trước đây anh đã bắt Hà Nhược Di, nhốt cô ta ở nơi chuyên phụ trách nhốt những kẻ phản bội của tổ chức.”
Minh Ngữ Đồng chậm chạp gật đầu.
Phó Dẫn Tu bật cười, ôm cô vào lòng, “Bây giờ không buồn ngủ nữa rồi sao?”
“Không phải anh đang phiền muộn sao?” Minh Ngữ Đồng nói.
Bởi vì anh buồn rầu nên cô cũng lo lắng, không ngủ được.
Phó Dẫn Tu chỉ vì một câu nói đơn giản này của cô mà vô cùng cảm động. Đột nhiên, anh không có tâm trạng nói những truyện phía sau nữa. Anh lật người, ép chặt Minh Ngữ Đồng trong lòng, “Chỉ cần em không buồn ngủ là anh lại muốn làm gì đó.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Bây giờ cô có chút mơ màng, không dám khẳng định anh thực sự nghĩ như vậy hay chỉ là kiếm cớ không muốn nói cho cô biết. Cô sẽ không giống như trước đây, bởi vì anh có chuyện che giấu không nói với cô mà cảm thấy buồn, có khoảng cách với cô. Bây giờ nghĩ lại, trước đây cô cũng có chỗ làm không tốt. Khi đó trái tim cô mong manh dễ vỡ bởi vì thiếu cảm giác an toàn, muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan tới anh, muốn hỏi cặn kẽ. Anh không muốn nói, cô sẽ hoảng loạn, sẽ khó chịu. Khi đó anh giống như là cả thế giới của cô, cô vui buồn giận hờn đều vì anh, hoàn toàn quên đi bản thân mình.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù không có hiểu lầm, anh cũng sẽ chán cô. Bây giờ cô đủ chín chắn, cũng giỏi giang và sống bằng lý trí. Cô hiểu được mỗi người đều có những việc riêng tư, cho dù quan hệ có thân mật thế nào đi nữa cũng sẽ không cần chuyện gì cũng đều phải nói với đối phương. Nếu như Phó Dẫn Tu chỉ muốn đánh lạc sự chú ý của cô, thực ra cũng không cần thiết làm như vậy.
Cô đang băn khoăn có nên hùa theo chủ để mà Phó Dẫn Tu đang dùng đề đánh lạc hướng không, nhưng đến lúc đó người bị mệt chắc chắn là cô thôi.
Phó Dẫn Tu âm thầm thở dài, anh lật người nằm sang bên cạnh rồi nằm nghiêng ôm cô vào lòng. Minh Ngữ Đồng ngây người, kết quả chóp mũi bị anh dùng sức véo một cái.
Minh Ngữ Đồng vừa xoa mũi vừa lườm anh, “Anh làm gì thế hả?”
“Còn cho rằng bây giờ em to gan rồi, kết quả vẫn nhát như thỏ đế.” Phó Dẫn Tu than thở.
Minh Ngữ Đồng cau mày, “Em nhát gan bao giờ chứ?”
“Còn nói không phải? Trước đây rõ ràng em nói với anh rằng, giữa hai chúng ta không cần đối xử dè dặt, chỉ cần bình đẳng là được. Nhưng rõ ràng em có lời mà lại không dám nói ra, rõ ràng quan tâm anh muốn hỏi anh nhưng lại chần chừ, kiêng kị, không dám hỏi. Trước đây anh quá ngốc, không hiểu niềm hạnh phúc khi được người khác quan tâm. Bây giờ anh đã hiểu rồi, anh thực sự không để bụng em hỏi đâu.”
“Trước đây em cũng không đủ chín chắn, không phải chuyện gì cũng bắt buộc phải nói ra, là em không biết chừng mực.”
“Đúng, không phải chuyện gì cũng bắt buộc phải nói ra, nhưng chỉ cần em hỏi, anh chắc chắn sẽ nói, bởi vì anh cũng không có gì để giấu em.” Anh vội vàng xoa mũi cho cô, “Vừa rồi không phải là anh cố ý chuyển chủ đề, sao em có thể nghĩ anh như vậy chứ?”
Minh Ngữ Đồng áy náy cúi đầu, giống như một đứa trẻ nhận lỗi, im lặng.
Một lát sau, cô liền cảm thấy không đúng.
Không đúng, vậy vừa rồi anh thực sự muốn…
Minh Ngữ Đồng buồn bực, mấp máy môi, phiền muộn nhìn anh.
Phó Dẫn Tu bị bộ dạng này của cô chọc cười, anh cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đang hơi chu lên của cô.
“Trước kia anh đã bắt Hà Nhược Di lại. Tối nay ba anh đã dẫn người đến đem cô ta đi.”
Nhắc đến ba mẹ của Phó Dẫn Tu, tâm trạng Minh Ngữ Đồng cực kỳ phức tạp. Từ đầu đến cuối, cô không cách nào tha thứ cho hai người đó. Là bọn họ chia tách cô, Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời suốt bảy năm trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...