Phó Dẫn Tu nghe ra sự thân thiết vô cùng trong lời nói của Minh Ngữ Đồng, anh kiêu ngạo vênh mặt, “Buổi trưa anh luyện ở nhà ăn công ty.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Thật khó tưởng tượng, buổi trưa Phó Dẫn Tu chạy đến phòng bếp của công ty luyện tập nấu nướng. Mọi người chắc sẽ bị anh dọa chạy mất!
“Có nhân viên đã từng ăn đồ do anh nấu rồi?” Minh Ngữ Đồng tò mò hỏi.
“Sao có thể chứ! Đồ anh nấu chỉ mình em được ăn, ngay cả Cảnh Thời cũng phải xếp hàng phía sau, chờ xem tâm trạng của anh.”
Mặc dù cảm thấy anh như vậy có chút ngang ngược, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
“Vậy những đồ ăn đó xử lý thế nào?”
“Đương nhiên là anh tự ăn rồi.”
Minh Ngữ Đồng lại nhìn món ăn trên bàn, “Đừng nói với em là anh chỉ luyện làm mấy món này thôi nhé?”
Mặc dù Phó Dẫn Tu không nói chuyện, nhưng biểu cảm của anh đã nói lên tất cả. Chẳng trách nhìn anh có vẻ ăn uống không tốt, Minh Ngữ Đồng nghĩ thầm trong bụng.
Vì thế cô cổ vũ anh bằng cách ăn gần hết chỗ thức ăn.
Phó Dẫn Tu chỉ ăn một phần rất ít.
Thấy Minh Ngữ Đồng ăn có vẻ rất ngon miệng, anh cũng rất vui vẻ: “Ngon không?”
“Ngon.” Minh Ngữ Đồng gật đầu, ăn nốt con hàu nướng cuối cùng.
Phó Dẫn Tu nhìn mặt bàn một lượt, hỏi tiếp: “Ăn xong rồi?”
Minh Ngữ Đồng lười biếng ngả người ra sau tựa lưng vào ghế.
“Ăn xong rồi, vậy chúng ta ngồi thảo luận xem, trước anh, có bao nhiêu đàn ông từng theo đuổi em.” Phó Dẫn Tu phủi tay, cầm điện thoại chuẩn bị ghi âm, “Nói hết tên bọn họ ra cho anh nghe. Tưởng Lộ Liêm thì không cần nói, anh biết rồi.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Sao anh vẫn còn chưa quên chuyện này chứ?
“Ôi, em chỉ nói hơi quá lên thôi mà, thực tế là không có mấy người đâu.” Minh Ngữ Đồng vội nói.
“Thế là mấy người?” Phó Dẫn Tu không hề có ý muốn bỏ qua cho cô, vẫn truy hỏi.
“Em ăn no quá. Hay là chúng ta đi dạo đi?”
“No rồi?”
Minh Ngữ Đồng cho rằng anh đã không còn băn khoăn về vấn đề những người từng theo đuổi cô, cô vội gật đầu, “No chết đi được, anh xem em ăn no căng cả bụng này.”
Minh Ngữ Đồng kéo áo lên, lộ ra bụng dưới.
“Để anh kiểm tra xem.” Phó Dẫn Tu nói xong liền giơ tay qua.
Minh Ngữ Đồng bây giờ cảm thấy chỉ cần không nhắc đến chuyện có bao nhiêu người đàn ông từng theo đuổi cô là được, sờ bụng thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng cô hoàn toàn không nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt anh.
Lòng bàn tay đặt trên bụng dưới mềm mại của cô, trái tim anh cũng theo đó mà đập loạn nhịp, nhiệt độ cơ thể tăng lên, miệng khô nóng.
Minh Ngữ Đồng cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường, theo phản xạ hóp bụng dưới lại, muốn lùi về sau. Nhưng người đã bị móng vuốt của con sói vồ lấy rồi, đâu có dễ dàng mà chạy thoát được chứ?
Không biết từ lúc nào, tay còn lại của Phó Dẫn Tu đã đỡ ở thắt lưng cô.
Minh Ngữ Đồng vừa muốn lùi về sau, kết quả lại bị anh kéo vào lòng chặt hơn. Đồng thời, Phó Dẫn Tu cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh khẽ hỏi: “Đồng Đồng, có được không?”
Hơi thở của anh bao quanh người cô, khiến cô một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.
“Lý trí anh không thắng được dục vọng, anh... không đợi được nữa rồi.”
Anh vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Minh Ngữ Đồng đang chống ở lồng ngực mình, chầm chậm kéo xuống dưới.
Minh Ngữ Đồng hít mạnh một hơi, bàn tay bị anh nắm lấy run lên bần bật.
“Phó Dẫn Tu! Anh nói đi, tối nay anh dẫn em đến đây có phải đã ủ mưu rất lâu rồi đúng không?”
“Ha ha ha ha…” Bên tai truyền đến tiếng cười gợi cảm của anh, “Cứ cho là thế đi, anh nghĩ rằng ngộ nhỡ em có tâm trạng tốt sẽ đồng ý anh thì sao?”
Lúc anh nói chuyện, hai môi vẫn dán lên môi cô. Hơi thở nóng rực theo từng câu nói của anh phả vào môi cô, ven theo môi bay vào trong miệng cô.
Minh Ngữ Đồng lập tức không nói lên lời, chân mềm nhũn không có khí thế, dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Phó Dẫn Tu.
“Đồng Đồng, anh rất nhớ em, thật đấy!” Phó Dẫn Tu lại hôn cô.
“Điều này anh đã nói với em lâu rồi.”
Phó Dẫn Tu lại đột nhiên cười khẽ hai tiếng, tiếng cười trầm ấp khàn khản mang theo sự gợi cảm, quyến rũ trái tim của Minh Ngữ Đồng.
“Không giống… Trước đây là trong lòng muốn, bây giờ là… cơ thể muốn.”
“Đồng Đồng, em đồng ý không? Anh không ép em. Nếu như em không vui thì anh sẽ dừng lại giống như hôm trước.”
Nhưng mỗi lần nhịn, anh lại đau khổ hơn. Anh muốn làm cô tan chảy trong cơ thể mình, hòa làm một với cô.
“Anh rất tham lam, thật sự rất tham lam.” Hai môi Phó Dẫn Tu vừa mơn trớn trên mặt cô vừa thủ thỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...