Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên nhìn tay anh, cổ họng chua xót lại ấm áp. Ánh nến ấm áp lung linh như đang dịu dàng vuốt ve cổ cô. Nhưng điều khiến cô xúc động nhất chính là câu nói của Phó Dẫn Tu.
Minh Ngữ Đồng chầm chậm dời mắt khỏi bàn tay anh, nhìn lên khuôn mặt anh. Ánh sáng lung linh êm dịu khiến anh trông cực kỳ đẹp trai. Những đường nét lạnh lùng cương nghị cũng trở nên dịu dàng, hòa nhã.
Phó Dẫn Tu đang mỉm cười nhìn cô, dưới ánh nến, ánh mắt ánh sáng lấp lánh lại dạt dào tình ý. Minh Ngữ Đồng bất giác mỉm cười. Cô chậm chạp giơ tay lên, đặt vào lòng bàn tay anh. Phó Dẫn Tu lập tức nắm chặt tay cô, giống như sợ cô đổi ý.
Đi đến cửa nhà, Phó Dẫn Tu đặt ngón tay vào khóa cửa vân tay, cửa được mở ra. Phó Dẫn Tu không dẫn Minh Ngữ Đồng vào trong ngay, anh đột nhiên cúi người, bế ngang cô lên.
Dưới anh mắt ngạc nhiên của Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu ghé sát vào lỗ tai ửng đỏ của cô nói khẽ: “Ừ, anh nghĩ anh đã dẫn bảo bối quan trong nhất của lòng anh quay về, anh phải bế cô ấy vào trong.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Người đàn ông này mà sến sẩm, thực sự khiến người ta khó lòng chống cự.
Rõ ràng là họ đã làm những động tác còn thân mật hơn, nhưng lúc này Minh Ngữ Đồng lại cực kỳ căng thẳng.
Cô vòng một cánh tay qua cổ anh, túm chặt lấy vai bên kia của anh. Tay còn lại không dám giơ cao, đang túm vạt áo trước ngực anh. Lúc này, cô thẹn thùng nép chặt vào anh, mà tư thế hiện tại cũng khiến hai người không thể làm gì khác được. Mặc dù cách một lớp quần áo dày, tay Minh Ngữ Đồng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cơ thể anh truyền đến.
Mặt Minh Ngữ Đồng đỏ ứng, nhất thời không chú ý đã bị anh ôm vào phòng. Sau đó, Phó Dẫn Tu mới thả cô xuống.
“Thím Hoắc không có ở đây sao?”
“Hôm nay chị ấy nghỉ, anh chuẩn bị bữa tối cho em. Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, nhưng phải đợi một lát. Vốn dĩ anh đã tính toàn thời gian chuẩn rồi, không ngờ lại muộn như vậy, em đói không?”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu: “Em vẫn ổn.”
Anh cất công chuẩn bị nhiều như vậy, cho dù đói thật cũng không thể nói. Cô tin chỉ cần cô nói một tiếng đói, Phó Dẫn Tu sẽ lập tức dẫn cô ra ngoài ăn hoặc dứt khoát gọi người đem đồ ăn tới. Vậy thì những thứ anh cất công chuẩn bị không phải lãng phí sao?
Phó Dẫn Tu giống như biết ý nghĩ của cô, đột nhiên kéo cô vào lòng, hai tay vòng qua eo cô, ôm chặt cô không buông.
“Đồng Đồng, sao em lại tốt như vậy!” Phó Dẫn Tu cười hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Minh Ngữ Đồng mỉm cười, mắt cũng sáng lấp lánh, có chút gian xảo giống như trở về thời điểm bảy năm trước, “Cho nên anh phải cực kỳ quý trọng đấy. Nếu anh đối xử không tốt với em, em sẽ đi mất đấy.”
Minh Ngữ Đồng chỉ nói đùa thôi chứ không để tâm. Ai ngờ Phó Dẫn Tu lại cho là thật.
Anh dùng sức ôm chặt cô hơn, không dịu dàng giống như ban nãy mà ép sát cô vào lòng, như muốn khảm cô vào người mình.
Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nghiêm túc nhìn mình, “Anh sẽ quý trọng và đối xử tốt với em, cho nên em không được đi. Em chỉ có thể là của anh, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều như thế.”
“Em chỉ nói đùa thôi. Em biết anh sẽ đối xử tốt với em, cho nên chuyện này sẽ không xảy ra. Hơn nữa, bao năm qua có biết bao đàn ông theo đuổi em, vậy mà em vẫn không tiếp nhận ai cả. Em chỉ yêu mình anh thôi!”
“Em không tin trên đời này không có người phụ nữ tốt hơn em. Em lại không hoàn mỹ, nhưng anh vẫn coi trọng em không phải sao?”
“Em là tốt nhất!”
Minh Ngữ Đồng: “...”
“Cho dù em chỉ nói đùa, anh vẫn sẽ lo lắng.” Phó Dẫn Tu ôm chặt eo cô, “Anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa, tốt hơn bất kỳ ai, tốt đến mức người khác chỉ cần đối xử không chu đáo với em một chút em sẽ không quen.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
“Đồng Đồng, mau nói anh nghe, em chắc chắn sẽ không rời đi, cả đời này đều không rời bỏ anh.”
“Em sẽ không rời xa anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...