“Câm miệng!” Mạnh Trạch Đình chán ghét cắt ngang lời của cô ta, “Cô thật khiến người khác kinh tởm! Vừa rồi còn ruồng bỏ chúng tôi, bây giờ thấy thân phận của chúng tôi đã thay đổi, lại cảm thấy chúng tôi hại cô?”
Mạnh Trạch Đình quay đầu lại, nói với bà Trịnh: “Bà ngoại, bây giờ bà đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta chưa?”
Bà Trịnh bật khóc nức nở, gật đầu, “Bà biết rồi, bà biết cả rồi. Là bà già lẩm cẩm, trước đây những lời khuyên ngăn con, chắc chắn con cũng không muốn nghe, nhưng lại không phản bác, chính vì muốn đích thân chứng minh cho bà thấy, bây giờ bà đã biết cả rồi.”
Bà Trịnh hít thật sâu một hơi, “Từ nay về sau, chúng ta không còn chút quan hệ gì với cô ta nữa.”
Mạnh Trạch Đình nhìn thẳng vào Phương Thiên An rồi chỉ tay về phía Minh Tư Liên, “Bà phải nhìn cho rõ lòng dạ của cô ta. Lúc cần đến bà thì tìm đủ mọi cách lấy lòng, lúc không cần nữa thì phủi sạch quan hệ với bà. Cho dù có quan hệ huyết thống với bà thì đã sao chứ? Nếu thật sự gặp chuyện, cô ta chắc chắn sẽ không chút do dự vứt bỏ bà.” Mạnh Trạch Đình chế nhạo nói, “Nếu bà không tin thì cứ đợi mà xem.”
“Tuy gia đình chúng tôi không có chút quan hệ huyết thống nào với cô ta, nhưng tình cảm dưỡng dục hơn hai mươi năm trời vẫn còn đó. Cho dù nuôi một con chó, nó cũng sẽ trung thành với chúng tôi. Nhưng bà cũng đã thấy phản ứng vừa nãy của cô ta rồi đó, đâu hề xem chúng tôi là người thân. Cho dù bà là mẹ ruột của cô ta, nhưng dù sao trước giờ cũng chưa từng nuôi dưỡng cô ta, ngoài quan hệ huyết thống thì vốn chẳng có tình cảm gì khác. Nói thẳng ra, bà với chúng tôi có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, đối với cô ta mà nói, đều có thể thẳng tay vứt bỏ.”
“Anh nói bậy!” Minh Tư Liên tức giận cắt ngang, “Anh đừng hòng gây chia rẽ! Rốt cuộc vì sao anh lại muốn hãm hại tôi? Có phải vì anh hận tôi?”
Minh Tư Liên như bừng tỉnh: “Tôi biết, nhất định do ban đầu anh vì tôi phải thôi học ra ngoài làm công nên mới hận tôi. Có phải anh cảm thấy là tôi đã hại anh phải hi sinh như vậy không? Anh cảm thấy không công bằng, nên mới đến báo thù tôi.”
Mạnh Trạch Đình đã không thèm để ý đến cô ta nữa.
Bây giờ những gì Minh Tư Liên nói đã không còn chút ý nghĩa gì. Cô ta giống như một con chó điên bị dồn đến đường cùng, hung hăng cắn người.
Đừng nói Mạnh Trạch Đình, đến cả Phương Thiên An cũng nghĩ thế.
“Thật xin lỗi, gia đình chúng tôi sinh ra thứ bại hoại như vậy!” Minh lão gia cũng rất mệt mỏi.
Từ sau khi Minh Tư Liên trở về, trong nhà chưa từng được yên. Minh Tư Liên suốt ngày gây chuyện khắp nơi. Ban đầu không chỉ ba lần bốn lượt gây sự với Minh Ngữ Đồng. Bây giờ thì tốt rồi, còn trực tiếp gây chuyện với bên ngoài, cả người như Mạnh Trạch Đình cũng động đến.
Đúng là bản lĩnh lớn thật!
Mạnh Trạch Đình nói: “Xử lý cô ta thế nào là chuyện của các vị. Tôi và bà ngoại tôi xin cáo từ trước.”
Nói xong, anh ta đưa bà Trịnh rời khỏi.
Minh lão gia và Minh lão thái thái đích thân tiễn họ ra tận cổng. Minh lão thái thái còn nắm chặt tay bà Trịnh, “Chị à, tôi biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Hơn nữa bất luận gia đình tôi có làm gì chị cũng không màng. Nhưng Minh Tư Liên là Minh Tư Liên, chúng tôi là chúng tôi, nếu chị cảm thấy nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện thì cứ đến tìm tôi, chúng ta cùng bầu bạn với nhau. Chị cũng đừng vì mấy câu nói đó của Minh Tư Liên mà đau lòng. Đã biết nó là người như thế nào, cũng không cần xem những lời nó nói là thật.”
Bà Trịnh rưng rưng gật đầu, sau đó được Mạnh Trạch Đình dìu lên xe.
***
Tiễn hai người họ về xong, mọi người quay trở vào nhà.
“Sau này, tuyệt đối đừng đưa nó vào nhà ta!” Minh lão gia chỉ vào Minh Tư Liên, nói với Phương Thiên An.
“Ta biết hôm nay con đến vốn có ý định gì, không phải cũng chỉ vì cầu xin cho nó sao? Sau này tuyệt đối đừng làm mấy chuyện như vậy nữa, không cần thiết! Nó là con gái yêu quý của con, vậy thì con cứ sống thật tốt bên nó đi. Người có bản lĩnh như vậy, Minh gia chúng ta không chứa nổi. Hi vọng sau này nếu gặp phải chuyện gì, nó sẽ không làm con thất vọng. Hạng người cứ thích gây chuyện làm cho nhà cửa không yên như vậy, chúng ta thật sự không cần.”
“Ông nội!” Minh Tư Liên hoảng hốt gọi, “Sao ông có thể nói cháu như thế, là do Mạnh Trạch Đình nói dối, anh ta…”
“Đủ rồi! Rốt cuộc có phải nói dối hay không, trong lòng cô biết rõ nhất! Cũng đừng xem chúng ta như kẻ ngốc!”
Đối với dặn dò của Minh lão gia, Phương Thiên An cũng chẳng nói gì, cũng không biện bạch thay cho Minh Tư Liên mà chỉ lúng túng gật đầu.
“Mẹ! Mẹ cũng để mặc ông nội vu oan con thế nào?”
“Được rồi!” Minh lão gia tức giận nói, “Vốn dĩ hai đứa tuần sau mới bay đến nước Y, ta thấy tuần này đi luôn đi.”
Phương Thiên An cũng không phản đối, chỉ đáp một tiếng “Vâng”.
Minh Tịnh Thủy đưa Phương Thiên An và Minh Tư Liên rời khỏi trước.
Trong xe, Minh Tư Liên liền bất mãn nói với Phương Thiên An: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý yêu cầu của ông? Ông nội…”
“Đủ rồi!” Phương Thiên An đột nhiên giơ tay tát một cái lên mặt Minh Tư Liên.
Minh Tư Liên che mặt, không dám tin nhìn Phương Thiên An. Trong ánh mắt, ngoại trừ bất ngờ, còn có phẫn nộ, và một chút ý hận.
Lần này, Phương Thiên An không hề bỏ lỡ một chút cảm xúc nào trong mắt cô ta. Chính vì có những câu nói của Mạnh Trạch Đình trước đó, trong lòng Phương Thiên An vẫn còn chút nghi hoặc. Nhưng thật không ngờ, bà ta lại có thể nhìn thấy những biểu cảm không thể che đậy đó của Minh Tư Liên.
Thật ra, Minh Tư Liên trước giờ đều không được thông minh, đối với việc che giấu cảm xúc đều không được tốt. Thế nên Minh Ngữ Tiền và Minh Ngữ Đồng mới có thể phát hiện điểm bất thường của cô ta từ sớm, sau đó xa lánh cô ta.
Nhưng chỉ vì Phương Thiên An vẫn luôn tin tưởng Minh Tư Liên, lại áy náy với cô ta, thế nên trước giờ không phát hiện thấy mà thôi.
“Ta thật không ngờ con lại là người vong ân phụ nghĩa như vậy! Sao con có thể nhẫn tâm như vậy, vứt bỏ bà ngoại đã đối xử với con tốt như vậy không lo, còn nói với chúng ta gia đình ba mẹ nuôi của con đã không còn ai?” Phương Thiên An tức giận nói, “Con dồn chúng ta vào con đường bất nhân bất nghĩa! Con nói dối hết lần này đến lần khác, ta thật sự nghi ngờ, những gì con nói với chúng ta, rốt cuộc có lời nào là thật không?”
“Phải, là con không được tốt!” Minh Tư Liên che mặt, bật khóc nói, “Nhưng lẽ nào ba mẹ không sai sao? Nếu không phải ba mẹ làm mất con, sao con lại biến thành thế này chứ? Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống khó khăn như vậy, nếu con không có thêm chút tâm cơ, vậy con sẽ không có gì hết. Nếu từ nhỏ con cái gì cũng có, có thể ở bên cạnh hai người, sống cuộc sống vốn thuộc về con, con đương nhiên cũng có thể sẽ vô ưu vô tư, trở thành một cô gái ngây thơ lương thiện, có cần phải như thế này không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...