Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Cô quyết định tối nay sẽ phải nói rõ với Phó Dẫn Tu, để anh không tranh cãi với Minh Ngữ Tiền nữa.

Vừa đi theo Minh Ngữ Tiền vào phòng làm việc, Minh Ngữ Đồng đã hối hận. Sao cô lại quên chiều hôm nay vừa mới cho lắp giường của Phó Dẫn Tu ở đây chứ?

Minh Ngữ Tiền vừa vào trong đã nhìn thấy. Cậu tức giận run người, chỉ tay vào chiếc giường, “Thế này mà coi được sao?”

Minh Ngữ Đồng nhịn không được bật cười, an ủi vỗ nhẹ cánh tay Minh Ngữ Tiền, “Rõ ràng trong lòng em cũng ủng hộ, có thể đừng nói chuyện kiểu ghét bỏ thế không?”

“Không phản đối không có nghĩa là em muốn nhìn thấy anh ta.”

“Ừ ừ.” Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ gật đầu.

Minh Ngữ Tiền im lặng một hồi, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Chị thực sự đã quyết định xong rồi hả?”

Minh Ngữ Đồng cũng nghiêm túc trịnh trọng gật đầu nói: “Ừ, chị đã quyết định rồi. Chị khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định này. Em cũng biết, trước đây em còn khuyên chị mà. Thực ra vốn dĩ chị không quên được anh ấy. Hơn nữa bây giờ anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Vì chị, anh ấy liên tục thay đổi bản thân. Anh ấy nghiêm túc nghe và ghi nhớ lời chị nói. Trước mặt chị, thậm chí anh ấy còn bỏ hết cả kiêu ngạo và tôn nghiêm.”

“Trong buổi tiệc rượu tối qua, Minh Tư Liên lại mưu đồ hãm hại chị, nhưng khi chị nhìn thấy anh ấy kịp thời xuất hiện thì cực kỳ yên tâm, không lo lắng gì cả. Khi còn lưỡng lự, chị không dám tỏ thái độ, nhưng bây giờ chị đã quyết định tái hợp với anh ấy thì sẽ không do dự nữa.”


Minh Ngữ Tiền thở dài, “Em biết rồi. Em… cũng không muốn ngăn cản chị, chỉ là không nhịn được thôi.”

“Chị biết mà.” Minh Ngữ Đồng bật cười, “Trước đây không phải là em khuyên chị sao? Sau này, em đối xử tốt với anh ấy một chút. Không nhất thiết phải giống như cách đối xử với chị, chỉ cần đừng cứ gặp mặt là khó chịu với anh ấy.”

Minh Ngữ Tiền “hừ” một tiếng, “Thế thì không được. Nếu như em cư xử tốt với anh ta, ngộ nhỡ anh ta đối xử không tốt với em thì sao? Đây là một loại uy hiếp để cho anh ta biết luôn có em ở bên cạnh soi mói tật xấu của anh ta!”

Minh Ngữ Đồng chỉ cười, “Được rồi.”

Hai người cùng đi ra ngoài, Phó Dẫn Tu căng thẳng nhìn Minh Ngữ Đồng. Thấy thái độ của cô với mình không hề thay đổi, Phó Dẫn Tu thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ dạng hoảng sợ của ba mình, Tiểu Cảnh Thời ở bên cạnh làm mặt quỷ. Ba chỉ có bản lĩnh với cậu, chứ vừa đứng trước mặt Đồng Đồng thì lập tức ngoan như cún con.

Sau khi thả lỏng, Phó Dẫn Tu lại đắc ý với Minh Ngữ Tiền, “Thấy giường của tôi chưa?”

“Ha ha.” Minh Ngữ Tiền cười lạnh hai tiếng, “Thấy rồi, thấy anh ngủ trong phòng làm việc, đến tận bây giờ cũng chỉ có thể kiếm được một chỗ nằm, tôi cũng yên tâm.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Minh Ngữ Tiền vẫn nói chuyện không hề khách khí với Phó Dẫn Tu, nhưng cũng không đuổi anh đi nữa. Coi như lúc trước mình căn bản không hề nhắc đến chuyện này, rời khỏi nhà Minh Ngữ Đồng.

***

Bởi vì ngày mai là thứ hai, Tiểu Cảnh Thời phải dậy sớm đi học cho nên không thể ngủ muộn giống như hai hôm trước. 9 giờ cậu đã bị Phó Dẫn Tu đuổi lên giường ngủ.

Tiểu Cảnh Thời nằm trên giường bĩu môi.

Hứ!


Thật ra ba muốn sớm được gần gũi Đồng Đồng, chê cậu vướng bận mới bắt cậu đi ngủ sớm như vậy thôi! Còn lấy cớ là mai cậu phải dậy sớm đi học nữa chứ! Thực ra cậu đã nhìn thấu tất cả rồi!

Tiểu Cảnh Thời lật người, mò điện thoại bên gối ra, gửi tin nhắn Wechat cho Mạc Cẩn Tây: “Cẩn Tây, tớ nghĩ tớ nên tìm bạn gái rồi.”

Mạc Cẩn Tây gửi lại bức hình một anh chàng da đen với những dấu hỏi chấm to đùng.

“Ba tớ và Đồng Đồng cứ tỏ ra thân mật trước mặt tớ, chính xác mà nói là ba tớ toàn cố tình tỏ ra thân mật hạnh phúc trước mặt tớ. Ba tớ cũng không nghĩ xem, ba có thể ở bên Đồng Đồng còn có công lao của tớ đấy, kết quả vứt ông mối sang một bên. Đồng Đồng không còn là của một mình tớ nữa rồi, tớ cũng cần phải tìm một người bạn gái!”

Mạc Cẩn Tây: “Vậy cậu muốn tìm ai? Giả Tiểu Điềm? Vân Noãn Noãn? Trương Dĩnh Hân?”

Tiểu Cảnh Thời im lặng rất lâu, sao toàn là những đứa mập thế?

Họ không phải gu của cậu!

“Bỏ đi, chuyện này sau hẵng nói, tớ vẫn còn nhỏ.”

Mạc Cẩn Tây: “...”

***

Minh Ngữ Đồng tắm xong, khi chuẩn bị thay đồ ngủ, lại nhớ đến Phó Dẫn Tu đặc biệt dặn cô phải mặc đồ ngủ giống nhau. Vì thế cô hơi chần chừ một lát rồi vẫn mặc bộ đồ ngủ đó vào. Lúc cô đang bôi kem dưỡng da lên mặt thì có người gõ cửa nhà tắm.


“Đồng Đồng.” Giọng nói của Phó Dẫn Tu vang lên, “Bây giờ anh có thể vào trong không?”

Minh Ngữ Đồng mở cửa thì thấy Phó Dẫn Tu đã thay đồ bộ đồ ngủ giống hệt cô. Cô mặc lên người thì trông trẻ trung đáng yêu. Nhưng Phó Dẫn Tu mặc lên thì cực kỳ không hợp.

Minh Ngữ Đồng nhìn anh từ trên xuống dưới, không nhịn được mỉm cười.

Phó Dẫn Tu không hề cảm thấy không hợp, vui vẻ hỏi cô: “Đẹp không?”

“Cũng… cũng được.”

Phó Dẫn Tu đương nhiên nhìn ra sự bối rối của Minh Ngữ Đồng, anh tự soi gương cũng có cảm giác như vậy. Nhưng thấy Minh Ngữ Đồng cũng mặc giống mình thì không còn băn khoăn gì hết.

Anh bước vào, đứng cạnh cô. Minh Ngữ Đồng chỉ cao đến vai anh, nhìn trông rất nhỏ nhắn xinh cắn. Ánh đèn sáng rực soi rõ từng đường nét góc cạnh trên mặt cô.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui