“Bà ngoại, bây giờ cháu có tiền, bà không cần phải làm những việc này nữa. Cháu đến đón bà đi, để bà hưởng phúc.”
“Khó khăn lắm cháu mới kiếm được chút tiền, đừng lãng phí. Bà ngoại không cần cháu nuôi. Cháu chỉ cần sống thật tốt là được.”
Dù sao Trịnh lão thái thái cũng vẫn chưa biết tình hình của Mạnh Trạch Đình hiện giờ, chỉ nghe anh ta nói miệng, bà cụ không có bất kỳ khái niệm nào.
Phó Dẫn Tu nháy mắt với Giáp một. Anh ta vội tiến lên trước nói: “Lão phu nhân, để tôi đẩy giúp bà nhé.”
“Chuyện này không được, không được đâu. Những thứ này bẩn lắm, không thể để cậu đẩy được.” Bà cụ vội vàng xua tay.
“Không sao. Việc bẩn hơn thế này tôi cũng làm rồi, hơn nữa mấy cái này cũng không tính là gì. Bà làm được, tôi cũng làm được.” Giáp một nói.
Thấy vậy, Mạnh Trạch Đình nhận lấy chiếc xe, “Để cháu đẩy cho.”
Bà cụ đang định phản đối nhưng Mạnh Trạch Đình không cho bà cơ hội, đẩy xe một mạch về nhà. Nhưng khi nhìn thấy căn nhà rách nát của bà cụ, Mạnh Trạch Đình suýt nữa bật khóc. Căn nhà rách nát chỉ có một phòng mà thôi. Vừa vào trong đã ngửi thấy mùi người già nồng đậm. Cộng thêm việc bà cụ đi nhặt rác nhiều năm, cho dù có dọn dẹp sạch sẽ thế nào cũng vẫn có mùi thiu thối.
Mạnh Trạch Đình càng nhìn càng cảm thấy hận Minh Tư Liên. Anh ta nhìn qua xung quanh, rõ ràng ở đây cũng không có cái gì đáng để đem đi. Mạnh Trạch Đình muốn dẫn bà ngoại về chỗ anh ta ở nhưng bà không đồng ý.
Minh Ngữ Đồng tinh ý nói: “Bà ơi, bà yên tâm. Cháu trai của bà thực sự là một người rất có tài. Anh ấy có một công ty rất lớn, bây giờ làm ông chủ lớn rồi. Sau này bà sống với anh ấy chỉ cần hưởng phúc thôi, không cần phải vất vả nữa, cũng không sợ làm gánh nặng cho anh ấy. Tiền của anh ấy không dành cho bà thì lại đi ăn chơi đàng điếm, như vậy…”
Mạnh Trạch Đình: “...”
Phó Dẫn Tu vốn dĩ còn rất khó chịu. Sao Minh Ngữ Đồng lại có thể khen Mạnh Trạch Đình như vậy chứ? Có tài giỏi thế nào đi nữa thì có thể hơn anh sao? Sao anh không thấy Minh Ngữ Đồng khen ngợi anh?
Nhưng nghe đến vế sau trong câu nói của cô, Phó Dẫn Tu rất hài lòng. Thì ra, trong mắt Minh Ngữ Đồng, Mạnh Trạch Đình chính là một ông chủ ăn chơi đàng điếm. Mặc dù biết Minh Ngữ Đồng cố ý nói như vậy để bà lão tin nhưng Phó Dẫn Tu vẫn vui sướng tin rằng đây là ý nghĩ thực sự của Minh Ngữ Đồng!
Bà cụ quả nhiên đã tin lời Minh Ngữ Đồng nói. Cũng là do cô có một gương mặt hiền lành phúc hậu, nói chuyện cực kỳ chân thành, không giống người sẽ đi lừa gạt người khác. Vì thế bà cụ đã đồng ý đi theo Mạnh Trạch Đình.
Trừ cuốn album ảnh, Mạnh Trạch Đình cảm thấy cũng không còn gì đáng giá. Bà cụ không nỡ bỏ những đồ vật kia nên Mạnh Trạch Đình đành phải nói để bà chuyển về chỗ anh ta trước, sau đó sẽ chuyển dần những thứ kia qua đó.
Vốn dĩ, bầu không khí rất tốt đẹp. Nhưng bà cụ đột nhiên lại nhắc đến Minh Tư Liên: “Sau này cháu cũng đón cả Tư Liên về sống cùng nhé! Để nó không cần phải vất vả nữa!”
Mạnh Trạch Đình cuối cùng không nén nổi tức giận nói: “Bà ngoại, bà không cần lo cho nó nữa. Nó đã nhận lại bố mẹ đẻ từ lâu rồi, họ còn là những người rất giàu có. Bây giờ nó sống sung sướng hạnh phúc rồi, căn bản không hề nhớ đến bà. Bà còn lo lắng cho nó làm gì?”
Bà cụ không tin, “Không thể nào, nó sẽ không như vậy. Sao nó có thể…”
Bà đang nói thì đột nhiên ngưng bặt. Bà nhớ lại những lời Lưu Tú Anh nói với mình: Minh Tư Liên đang sống rất tốt trong thành phố, bộ dạng không khác gì tiểu thư nhà giàu.
Hơn nữa, tính cách hoàn toàn thay đổi.
Khi đó bà còn cười nói nhất định là có hiểu lầm gì đó. Nhưng bây giờ lại rất khớp với lời của Mạnh Trạch Đình.
“Có thật hay không thì qua mấy ngày nữa bà sẽ biết.” Mạnh Trạch Đình nói.
Ngay cả quần áo của bà cụ anh ta cũng không mang theo, định lát nữa trên đường quay về sẽ dẫn bà đi siêu thị mua quần áo mới.
Khi mấy người rời đi, đúng lúc gặp Lưu Tú Anh đi làm về.
“Mọi người muốn đi đâu thế?” Lưu Tú Anh hỏi, thấy bên cạnh bà cụ có một đám thanh niên thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
Bà cụ mừng hơn hở, gương mặt vẫn đen sạm nhưng rất có tinh thần.
“Đây là cháu ngoại tôi! Mấy năm nay chúng tôi mất liên lạc nhưng cháu nó vẫn luôn đi tìm tôi! Hôm nay mới tìm thấy tôi, muốn đón tôi về sống với nó đây.”
Lưu Tú Anh cũng vui mừng cho bà cụ. Mặc dù Minh Tư Liên bất hiếu nhưng may mà vẫn còn một đứa cháu ngoại tốt.
“Thím ở hiền gặp lành, giờ thì hưởng phúc thôi.” Lưu tú Anh cười nói.
“Này! Đợi tôi thu xếp ổn thỏa sẽ đón cô đến chơi.”
Lưu Tú Anh chỉ cười không nói gì. Nhìn cậu cháu ngoại giàu có của bà cụ, còn không biết có bằng lòng không nữa.
Lúc này, Mạnh Trạch Đình liền nói: “Khi bà ngoại tôi sống ở đây may nhờ có chị chiếu cố. Đợi bà ngoại tôi thu xếp ổn thỏa xong, mời chị đến chơi bất cứ lúc nào.”
Bây giờ, Lưu Tú Anh mới thoải mái đồng ý.
Mạnh Trạch Đình đỡ bà cụ cả đoạn đường đi, cho dù biết bình thường bà cụ đi đường làm việc kiếm sống còn nhiều hơn đoạn đường này rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...