Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Đừng buồn bực.” Phó Dẫn Tu dịu dàng nói, kéo chăn ra. “Bây giờ trông em rất xinh.”

Minh Ngữ Đồng lập tức thưởng cho anh một ánh mắt khinh bỉ, cô còn lâu mới tin.

“Thật đấy!” Phó Dẫn Tu nói xong, đột nhiên đè cô xuống.

Minh Ngữ Đồng giật nảy mình, mím chặt môi, dè dặt hít thở. Anh cúi xuống hôn cô, Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên quên cả phản ứng.

Một lúc lâu sau, Phó Dẫn Tu mới buông cô ra, khẽ hôn lên gò má cô, “Đồng Đồng, em thơm quá!”

Minh Ngữ Đồng đỏ bừng mặt, Phó Dẫn Tu nói: “Thật đấy!”

Minh Ngữ Đồng cắn môi, nói: “Anh đứng dậy đi, em muốn rời giường.”

Phó Dẫn Tu cực kỳ thỏa mãn đứng dậy, “Bữa sáng sắp xong rồi, em và Cảnh Thời đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn.”

Minh Ngữ Đồng ôm chăn ngồi dậy, cô mau chóng sửa soạn rồi đi gọi Tiểu Cảnh Thời. Cậu bé dụi mắt ngồi dậy, lầm bầm lăn vào lòng Minh Ngữ Đồng, híp mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng cô.

“Đồng Đồng, sao mẹ dậy sớm thế? Hôm nay là chủ nhật mà.”


Minh Ngữ Đồng đang định trả lời thì đột nhiên một bàn tay to xách cổ áo sau của Tiểu Cảnh Thời lôi cậu bé ra khỏi lòng Minh Ngữ Đồng. Tiểu Cảnh Thời nằm bò trên giường, ngay lập tức tỉnh táo. Cậu bé lăn tròn một vòng, ngồi dậy.

“Ba, ba làm gì thế?”

“Dậy mau, lát nữa chúng ta sẽ đi đến siêu thị nội thất.” Phó Dẫn Tu đột nhiên đứng thẳng lưng nói: “Đồng Đồng nói muốn mua giường cho ba.”

Từ tối nay, anh cũng là người có giường ngủ rồi.

Tiểu Cảnh Thời: “...”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô không khỏi kiểm điểm lại bản thân, có phải trước kia cô đối xử quá hà khắc với Phó Dẫn Tu không?

Mua cho anh một cái giường mà anh lại có thể vui sướng như vậy!

“Con mau dậy đi, chúng ta đi sớm một chút.” Phó Dẫn Tu thúc giục.

Bộ dạng này của anh khiến cho Minh Ngữ Đồng nhớ đến lúc trước khi dẫn Tiểu Cảnh Thời đến khu vui chơi trong nhà. Tiểu Cảnh Thời cũng hào hứng thúc giục cô, không còn tính lề mề nữa.

“Đi sớm như thế làm gì chứ?” Tiểu Cảnh Thời không vui nói: “Con vẫn buồn ngủ lắm.”

“Mua sớm còn bảo người ta chuyển giường đến chứ. Nếu như con còn muốn ngủ thì cứ ngủ đi, ba với Đồng Đồng đi.”

Tiểu Cảnh Thời nghe thấy lập tức phản đối, “Không được, con muốn đi cùng ba mẹ!”

Phó Dẫn Tu: “...”

Cái con kỳ đà thối này!

Minh Ngữ Đồng thấy nếu như Tiểu Cảnh Thời còn nói tiếp, Phó Dẫn Tu sẽ không tha cho thằng bé, vội kéo Tiểu Cảnh Thời ra khỏi chăn, “Mau dậy thôi, ba làm bữa sáng rồi.”

“Vâng.” Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, chậm rì rì bò dậy.


Sau đó, Minh Ngữ Đồng liền nghe thấy tiếng Phó Dẫn Tu thúc giục Tiểu Cảnh Thời nhanh lên truyền ra từ trong phòng, bản thân cô cũng sắp bị anh tẩy não rồi.

Khó khăn lắm mới sửa soạn xong, ăn sáng xong, ba người liền đi đến siêu thị nội thất.

Không gian phòng làm việc của Minh Ngữ Đồng có hạn nên chỉ có thể chuẩn bị cho Phó Dẫn Tu một cái giường đơn. Nhưng giường rộng nên hai người ngủ cũng vẫn thoải mái.

Phó Dẫn Tu cực kỳ nóng vội, nhanh chóng đặt chiếc giường và thời gian giao hàng. Anh còn đặc biệt trả thêm tiền để yêu cầu giao hàng gấp. Vốn dĩ anh còn muốn để cho Giáp vệ trực tiếp chuyển giường đến, nhưng chủ cửa hàng nói giường ở trong một nhà kho khác, đây chỉ có hàng mẫu để trưng bày, bấy giờ Phó Dẫn Tu mới từ bỏ suy nghĩ này.

Lúc ra khỏi cửa hàng, Tiểu Cảnh Thời còn lắc lư tay Minh Ngữ Đồng hỏi: “Mẹ ơi, trưa nay ăn bò bít tết được không ạ?”

“Ở nhà có bò bít tết?” Phó Dẫn Tu hỏi.

Tiểu Cảnh Thời ngạc nhiên nhìn Phó Dẫn Tu, “Không ăn ở ngoài sao?”

Phó Dẫn Tu liếc nhìn cậu bé: “Còn phải về nhà nhận giường, đừng ở ngoài lãng phí thời gian.”

Tiểu Cảnh Thời: “...”

Nhân viên cửa hàng: “...”

Chiếc giường… thực sự sẽ không được chuyển đến nhanh như vậy đâu.


Nhưng Phó Dẫn Tu từ chối đáp án này, cuối cùng dẫn theo Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời đến siêu thị mua thịt bò về tự làm.

Lúc ở siêu thị, Minh Ngữ Đồng nhận được một tin nhắn, thông báo có đồ chuyển phát nhanh để trong hòm lấy đồ tự động của tiểu khu.

Minh Ngữ Đồng thấy lạ lẩm bẩm: “Kỳ lạ, gần đây mình có mua gì trên mạng đâu nhỉ.”

Phó Dẫn Tu lập tức nhớ đến bộ đồ ngủ mình đặt mua lúc đi ra ngoài công tác, hớn hở nói: “Anh mua đấy.”

“Anh mua cái gì?” Minh Ngữ Đồng hỏi.

“Đồ ngủ.”

Minh Ngữ Đồng thầm nghĩ những bộ đồ ngủ của anh không phải đều mua từ những cửa hàng cao cấp sao? Anh còn mua hàng trên mạng khi nào thế?

Minh Ngữ Đồng ôm nghi vấn, ba người quay về tiểu khu, Minh Ngữ Đồng đi lấy hàng chuyển phát nhanh.

Phó Dẫn Tu ở bên cạnh vẻ mặt tò mò, “Bây giờ còn có cả kiểu giao hàng này nữa ư?”

“Bình thường anh không mua hàng trên mạng đúng không?” Minh Ngữ Đồng không nhớ anh biết cái này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui